An Noãn cắn môi, trong lòng vô cùng khó chịu. “Noãn Noãn, nếu như cháu và Mạc Trọng Huy vẫn chưa đến với nhau, Tử Phi nhà dì có cơ hội không?”
An Noãn lắc đầu rất quyết đoán: “Dì, thật ra thì cháu rất cảm kích ban đầu dì phản đối chúng cháu ở bên nhau, nếu không bây giờ có lẽ cháu cũng ly hôn với Tử Phi rồi. Hôn nhân cần tình yêu làm bệ đỡ, câu này không sai một chút nào. Cháu đối với Tử Phi ban đầu chính là cảm động, mà không phải là tình yêu. Cháu đối với Mạc Trọng Huy, từ đầu đến cuối đều là tình yêu.”
Thường Tử Phi dựa ở trên khung cửa, ngực co rút đau đớn.
Rất nhiều người, rất nhiều chuyện và rất nhiều ký ức chúng ta cho đã sớm quên đi, nhưng thật ra chỉ là chôn sâu ở đáy lòng. Lừa dối bản thân là đã quên mất, cuối cùng có một ngày, bọn họ vẫn sẽ giống như nước lũ và mãnh thú, hung hăng tập kích trái tim mình, khiến mình không có chỗ nào để trốn.
Nghề Tuệ chuẩn bị một bàn thức ăn rất phong phú. Lúc ăn cơm bà ta hỏi An Noãn: “Noãn Noãn, cháu và cậu Mạc định bao giờ kết hôn, chúng ta đến Bắc Kinh uống rượu mừng của hai đứa.” An Noãn liếc Mạc Trọng Huy một cái, hậm hực nói: “Người nào đó còn chưa cầu hôn cháu, cháu cũng không biết anh ấy định lúc nào lấy cháu về nhà nữa.” Mạc Trọng Huy cong khóe miệng lên, ôm cô vào lòng. Thường Tử Phi ngồi ở đối diện bọn họ, nhìn bọn họ ăn ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474853/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.