An Noãn mím môi, thấp giọng nói: “Ngày mai chúng tôi phải đi rồi.”
Người giúp việc ai cũng lộ ra vẻ mặt không nỡ. “Nhưng mà sau này tôi vẫn sẽ quay lại. Tôi định sau này nếu như mang thai, sẽ tới đây dưỡng thai, hoàn cảnh ở nơi này tốt, con người tốt, cái gì cũng tốt.” Người giúp việc nghe xong ai cũng vui mừng, mấy người đã làm mẹ rất kích động. “Cô An, bây giờ cô có thể bắt đầu kế hoạch rồi, phụ nữ nên sinh con nhân lúc còn trẻ.”
An Noãn gãi đầu, xấu hổ: “Chúng tôi đang cố gắng.” “Ngài Mạc, trước đây ngài sắc thuốc bắc cho cô An, hình như hiệu quả không tệ, hay là ngài lại cắt cho cô An mấy thang đi?”
Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu.
An Noãn hung hăng trùng hắn. Nhớ lại trước kia người này làm đủ trò với cô, đúng là xảo quyệt. Đứa bé kia đến chính là trong kế hoạch của hắn.
“Mạc Trọng Huy, Thẩm Cẩm Phong vẫn ở Giang Thành à? Lát nữa chúng ta đi tìm Thẩm Cẩm Phong chơi đi.” Vẻ mặt Mạc Trọng Huy ngập ngừng, sau đó hờ hững trả lời: “Cậu ta không còn ở Giang Thành nữa, mấy năm trước di dân đến nước Mỹ, học chuyên sâu ở đó, cũng lấy vợ sinh con ở đó rồi.” Bốn năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Lúc An Noãn mới đến Luân Đôn, Thẩm Cầm Phong sẽ thỉnh thoảng gọi điện thoại quan tâm cô, sau đó dần dần cắt đứt liên lạc. Trên đường đời luôn có những người được gọi là khách qua đường. Bọn họ từng chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474852/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.