Mạc Trọng Huy xì một tiếng, vô tội nói, “Hình như là em gọi cho anh trước.”
An Noãn đỏ mặt, hừ giọng, “Vậy em không làm phiền anh nữa, cúp máy đây.” “Đợi đã.” Mạc Trọng Huy gọi cô, giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu kia, “Xuống đây, anh muốn gặp em.” “Hứ, em không muốn gặp anh đâu, anh đợi ở bên ngoài đến sáng đi.” “Cũng được, vậy anh sẽ đợi.” Mạc Trọng Huy lại chủ động cúp điện thoại của cô. An Noãn bị chọc tức, chạy xuống đi tìm người tranh luận phải trái. Lính cảnh vệ không ngăn cản cô, An Noãn hùng hổ chạy xuống, chui vào ghế phụ, “Tại sao anh lại cúp điện thoại của em?”
Mạc Trọng Huy cười, “Anh không như vậy, sao em sẽ chạy xuống chứ?”
“Mạc Trọng Huy, anh thật nham hiểm!”
Hắn dang hai cánh tay ra, dịu dàng nói, “Ngoan, cho anh ôm nào, bây giờ không ôm em, anh không ngủ được.” An Noãn ngoan ngoãn dịch vào lòng hắn, “Không phải anh về nhà họ Mạc rồi sao? Tại sao lại chạy đến đây?” “Tại nhớ em quá! Anh vốn định lái xe về Shine mà bất tri bất giác đã đến đây. An Noãn, em giống như thuốc độc ấy, làm sao cũng không cai được.” An Noãn dùng sức nhéo tại hắn, “Anh có ý gì? Anh muốn cai à?”
Mạc Trọng Huy khẽ cười ra tiếng, ôm chặt cơ thể gầy yếu của cô vào trong lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô, nói nghiêm túc từng chữ, “Ý anh là anh đã không thể nào rời xa em được nữa, một đêm cũng không được. Mới rời xa em hai tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474830/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.