“Cháu có gì mà không dám nói, không phải bác nói là mặc kệ cháu sao? Vậy thì xin bác sau này đừng quản cháu nữa, chuyện của cháu cũng xin bác đừng hỏi nữa. Cháu muốn gả cho ai là tự do của cháu, không liên quan đến bác. Nói trắng ra, bác chỉ là bác của cháu, lại không phải là ba cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu?”
Sắc mặt Thẩm Diệc Minh lập tức nhợt nhạt, ông che ngực, chỗ đó vô cùng đau đớn. Tất cả mọi người bị tiếng của Thẩm Diệc Minh làm giật mình, đến ông cụ Thẩm cũng khoác áo đi ra ngoài.
Ông cụ thở dài, “Sao thế này? Đêm hôm rồi còn cãi nhau cái gì? Hai đứa đều hiểm khi về nhà, hiếm khi gặp nhau, không thể nói chuyện tử tế được à?”
An Noãn hừ một tiếng, chạy lên tầng. Ông cụ phất tay nói với những người khác, “Mấy đứa đi ngủ hết đi.” Tiết Ngọc Lan muốn nói cái gì, cuối cùng không mở miệng.
Trong phòng khách lớn chỉ còn lại Thẩm Diệc Minh và ông cụ Thẩm.
Ông cụ ngồi xuống sofa, thở dài nói, “Sao con phải khổ như vậy, nói sự thật với nó không phải là được rồi sao, cãi nhau như vậy trong lòng ai cũng không thoải mái. Con đau lòng, nhóc con kia cũng cảm thấy mình chịu uất ức, sao phải thế chứ?” Thẩm Diệc Minh giơ tay đỡ trán, hình như rất mệt mỏi.
“Ba biết, có lẽ con sợ con bé không có cách nào hiểu, cũng không thể tha thứ cho con, nhưng ba tin con bé coi trọng tình cảm, cho nó chút thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474829/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.