An Noãn gắp hết thức ăn ông gắp cho mình ra, đặt lên bàn ăn.
“ A Giây phút đó, bầu không khí có chút lúng túng. Doãn Thi Hàm nhìn mà xanh cả mắt. Cô cũng luôn nghe nói nhà họ Thẩm cưng chiều cô cháu ngoại tìm lại được này như thế nào, nhưng ngang nhiên không nể mặt đại boss, cô gái này cũng quá phách lối rồi. Chuyện làm cô kinh ngạc hơn là đại boss lại không tức giận, ngược lại rất cưng chiều vuốt tóc An Noãn, cười nói, “Vẫn còn giận à?”
An Noãn dùng sức đẩy tay ông ra, cắm cúi ăn cơm.
Thẩm Diệc Minh dứt khoát đặt đũa xuống, khoác cánh tay mạnh mẽ lên vai cô, cười nói, “Được rồi, lần trước bác không nên đánh cháu, không thì cháu đánh lại đi, không tức giận nữa được không?”
An Noãn vẫn không nói gì, tiếp tục ăn cơm. “Được rồi, được rồi, bác mua quà cho cháu đấy, ăn cơm xong đến phòng sách của bác lấy nhé” Tiết Ngọc Lan cũng khuyên, “Noãn Noãn, bỏ qua chuyện lần trước đi. Lần đầu tiên thấy bác hai cháu xin lỗi người khác đấy.”
An Noãn không để ý đến ai, và nhanh hai miếng cơm, đặt đũa xuống. “Cháu ăn no rồi, ông ngoại ông dùng bữa thong thả nhé.”
An Noãn nói xong liền chạy lên tầng.
Thẩm Diệc Minh nhìn bóng dáng bướng bỉnh của cô, không biết làm sao thở dài. Cái tính này thật không biết là giống ai nữa. Ông cụ Thẩm dạy dỗ Thẩm Diệc Minh, “Diệc Minh, lần trước con cũng quá kích động rồi, có tức giận thế nào cũng không thể ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474825/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.