Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh hơi mê man, miệng lẩm bẩm: “Là đau chân, hay là đau lòng?”
“Hả?” An Noãn không hiểu.
Lâm Dịch Xuyên sờ lên tóc cô, cười nói, “Chân em đau, anh đau lòng.”
An Noãn còn chưa kịp nằm xuống thì có người gõ cửa phòng. Lâm Dịch Xuyên chạy đi mở cửa, người đứng ở cửa là Lý Hân Như và Mạc Trọng Huy. Trên tay Lý Hân Như ôm một bó hoa to, cố cười rất tươi tắn. Mạc Trọng Huy đứng bên cạnh cô, mặt không hề có biểu cảm gì.
“Anh Lâm, chúng tôi tới thăm chị An Noãn, chắc anh sẽ không cấm cho chúng tôi vào chứ.”
Lâm Dịch Xuyên nghiêng người để họ đi vào.
Lý Hân Như vui sướng đặt bó hoa xuống bên cạnh rồi cười nói với An Noãn: “Chị An Noãn, tối hôm qua em vừa đến Bắc Kinh, nhưng sáng nay mới nghe Huy nói là chị nhập viện nên đến bây giờ mới tới thăm chị, chị đừng tức giận nhé.”
Tối hôm qua đến Bắc Kinh, sáng hôm nay nghe Mạc Trọng Huy nói. An Noãn lặp lại câu nói của Lý Hân Như ở trong lòng, chắc cả đêm hôm qua họ đã ở cùng nhau nhỉ.
“Chị An Noãn, chị giận thật à?” An Noãn kìm nén cảm xúc, nói với vẻ thản nhiên. “Tôi không tức giận, hai người đến thăm tôi, tôi rất cảm ơn.”
“Chị An Noãn, bọn em tới thăm chị cũng là chuyện nên làm mà, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, mà chị lại bị thương bởi vì đang làm dự án của khách sạn, bọn em phải có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474798/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.