Trong bốn năm qua có lúc nào mà hắn không phải như thế này, nhưng hắn vẫn sống khỏe mạnh.
Hứa Vĩ Thần đến bệnh viện thăm An Noãn, thuận tiện nói cho cô biết Lâm Dịch Xuyên đang bay từ Luân Đôn về đây. An Noãn gào lên với anh ta, “Tôi đã bảo anh đừng nói với anh ấy rồi mà, anh ấy bận rộn như vậy mà lại còn làm phiền anh ấy nữa.” Hứa Vĩ Thần gõ lên trán cô một cái và mắng, “Anh ta là chồng chưa cưới của cô, chăm sóc cô là nhiệm vụ của anh ta. Nếu cứ giấu giếm thì anh ta càng không vui ấy chứ. Có thể sáng sớm mai là sẽ về đến đây đấy.” Hứa Vĩ Thần còn tỏ vẻ thần bí mà tăng thêm một câu: “Bác Lâm cũng tới đây, nghe nói một mặt là đi thăm cô, một mặt là tới gặp người nhà của cô để bàn bạc về chuyện hôn sự của hai người. Xem ra tôi phải chuẩn bị tiền mừng thôi, chắc chẳng bao lâu nữa là có thể uống rượu mừng của hai người rồi.” An Noãn nửa nằm nửa ngồi ở trên giường không nói một lời. Cuối cùng ngày này vẫn tới. “Noãn, sao khi nói tới hôn sự của hai người mà trông cô lại có vẻ không vui thế nhỉ? Nếu lão Lâm mà nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì sẽ rất đau lòng lắm đấy.”
“Tôi có không vui đâu.” An Noãn giản biện.
“Vậy cô sầm mặt lại làm gì, cười một cái cho tôi nhìn xem nào.”
An Noãn nhếch miệng, nói rất nhỏ. “Tôi cười không nổi, đau.”
Hứa Vĩ Thần thở dài, nói rất bất đắc dĩ, “Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ, lão Lâm mà nhìn thấy thì đau lòng chết mất.” “Hứa Vĩ Thần, anh vừa nhìn thấy đã yêu cái cô Lý Hân Như kia à?” An Noãn đột nhiên nói câu này làm vẻ mặt Hứa Vĩ Thần vốn đang thoải mái bỗng chốc trở nên cứng đờ. Anh ta tự giễu, “Đúng vậy. Lý Hân Như, vị thiên kim của gia đình giàu có nhất Hồng Kông, có phải cô cảm thấy tôi là người rất bợ đỡ, nhìn trúng tiền của người ta không?” An Noãn lắc đầu, nói nghiêm túc, “Tôi biết khi anh yêu cô ấy thì còn chưa biết thân phận của cô ấy. Hai người có liên lạc gì với nhau không?” Hứa Vĩ Thần lắc đầu, “Trước kia hầu như ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng cô ấy không tiếp, sau đó cô ấy cho số tôi vào sổ đen. Mấy lần tôi chạy đến Hồng Kông tìm cô ấy, nhưng cô ấy cũng không chịu gặp tôi. Sau này tôi nghĩ thông rồi, cô ấy đã chán ghét tôi như vậy, tôi cần gì phải hạ mình đến mức ấy chứ, Hứa Vĩ Thần tôi còn không tìm được phụ nữ à?” Mặc dù Hứa Vĩ Thần nói như vậy, nhưng An Noãn có thể nhìn thấy sự đau xót rõ ràng trong mắt anh ta. “Hứa Vĩ Thần, anh có biết không, Lý Hân Như chuẩn bị kết hôn đấy.”
Anh ta ngẩng phắt đầu dậy nhìn cô bằng ánh mắt khó có thể tin được. Nhưng sau đó anh ta lập tức cười nhạt và nói: “Kết hôn với ai? Mạc Trọng Huy?” An Noãn gật đầu.
“Trên thế giới này, có lẽ chỉ có Mạc Trọng Huy mới có thể xứng với cô ấy. Cuối cùng cô ấy cũng đã được như ý muốn mà gả cho người mình yêu. Lý Hân Như với Mạc Trọng Huy, cô với lão Lâm, thật tốt, các người có thể góp lại thành một bàn mạt chược được rồi đấy.”
An Noãn nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác không nói thành lời. “An Noãn, Mạc Trọng Huy sắp kết hôn, cô có cảm thấy khổ sở không?” Cô cắn môi không nói lời nào. “Tôi đoán chắc cô cũng đau lòng giống tôi.” Sáng sớm hôm sau Lâm Dịch Xuyên đến Bắc Kinh, lúc trời còn chưa sảng Hứa Vĩ Thần đã phải lết đến sân bay để đón, cả một đêm anh ta không ngủ nên giờ trong sắc mặt cực kì kinh khủng.
Đến sân bay, mẹ Lâm quan tâm hỏi: “Ethan, sao khí sắc của cháu kém vậy, ngủ không ngon à?”
Hứa Vĩ Thần lúng túng gật đầu, nói với vẻ chua chát. “Người mà cháu thích sắp kết hôn, tân lang lại không phải là cháu, bác gái à, bác nói cháu có đáng thương không?” Hứa Vĩ Thần nói xong, bước chân của Lâm Dịch Xuyên hơi ngừng lại một chút.
Mẹ Lâm phì cười, “Thằng bé này, lại thích đùa kiểu này à.” Mẹ Lâm nắm tay Tảo Tảo đi ở phía trước, thấy Lâm Dịch Xuyên bỗng nhiên đi chậm, Hứa Vĩ Thần cũng đi chậm lại.
“Lão Lâm, thì ra thế giới này nhỏ như vậy, tất cả chúng ta đều xoay quanh cùng một chỗ. Lý Hân Như chuẩn bị kết hôn với Mạc Trọng Huy, lần này tình địch số một của anh biến mất rồi, thế nào, vui không? Đúng là niềm vui của người này là nỗi sầu của người khác. Nhưng vợ chưa cưới của anh hình như cũng giống tôi đấy.”
Mấy người họ đến thẳng bệnh viện. An Noãn lại một đêm không ngủ làm bác gái cả ở lại bệnh viện chăm sóc cô cũng không ngủ, giờ này bà còn đang ngủ say ở trên ghế sofa. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa làm đánh thức Đậu Nhã Quyên.
“Ai mà đến sớm vậy nhỉ?” Bà vừa làu bàu vừa đi mở cửa.
Người đứng bên ngoài là Lâm Dịch Xuyên, Tảo Tảo, Hứa Vĩ Thần, những người này Đậu Nhã Quyên đều biết, còn một người phụ nữ trạc tầm tuổi như bà nữa, bà ấy đang mỉm cười nhìn Đậu Nhã Quyên.
“Bác dâu cả.” Lâm Dịch Xuyên giới thiệu, “Đây là mẹ của cháu ạ.” Đậu Nhã Quyên hơi ngẩn ra, sau đó bà đưa tay ra bắt tay với mẹ Lâm. Giới thiệu xong xuôi, Lâm Dịch Xuyên đi thẳng tới trước mặt An Noãn, thấy mắt cá chân cô bị sưng to, mặt anh hơi đen lại.
“Lão Lâm, em không sao, bác sĩ nói đang hồi phục rồi.”
Anh cau mày, “Em làm việc không cẩn thận gì cả, cứ nhất định phải làm cho một đồng người đau lòng vì em thì mới chịu được.”
“Em không cố ý mà.” An Noãn cúi đầu, lúc này điều cô muốn là được an ủi. Tảo Tảo giật khỏi tay của mẹ Lâm và chạy vào chỗ giường bệnh. Thằng nhóc đã học được cách thương người khác, nó dùng bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt lên chỗ An Noãn bị sưng, nhưng thằng bé vừa chạm vào, An Noãn đã bị đau.
“Mẹ, Tảo Tảo thơm mẹ nhé: Thơm rồi là hết đau.”
Từ nhỏ An Noãn đã hay dùng cách này để dỗ thằng bé, mỗi lần nó bị thương nhẹ là An Noãn lại nói: “Mẹ thơm xong là hết đau, đàn ông con trai thì không thể tùy tiện rơi nước mắt được.”
An Noãn hơi nhói lòng, cô kéo thằng bé đến bên cạnh mình.
Lâm Dịch Xuyên ôm nó lên giường, cơ thể nho nhỏ của thằng bé núp trong ngực An Noãn, cô ôm nó thật chặt, như thể chỉ cần thế này cũng đủ thỏa mãn rồi. Cô nói to ở trong lòng mình rằng, cô không hối hận.
Mẹ Lâm và bác gái cả trò chuyện một lát, lúc này cũng đã đi đến bên cạnh, mẹ Lâm nắm chặt tay An Noãn, đau lòng nói: “Cháu gái à, cháu phải chịu khổ rồi. Bác đưa Tảo Tảo về khách sạn ngủ bù đã, thằng bé này chẳng chịu ngủ chút nào ở trên máy bay. Buổi tối bác sẽ đến thăm cháu nhé, giờ cứ để Aaron ở đây với cháu, nó lo lắng cho cháu lắm đấy, vừa nghe nói cháu bị thương mà nó bỏ ngay cuộc họp để chạy tới đây, hai đứa tranh thủ tâm sự đi.”
Hứa Vĩ Thần đưa mẹ Lâm và Tảo Tảo đến khách sạn, vừa rồi Đậu Nhã Quyên cũng đi về. Trong căn phòng bệnh to đùng chỉ còn lại Lâm Dịch Xuyên và An Noãn.
Lâm Dịch Xuyên ngồi xuống bên giường, đau lòng kéo An Noãn vào ngực. “Đến khi nào thì em mới khiến người khác bớt bận tâm đây?”
“Vết thương nhỏ thôi mà, không cần khoa trương như vậy đâu.” An Noãn nói, rồi nhẹ nhàng đẩy Lâm Dịch Xuyên ra. Lâm Dịch Xuyên hơi nhíu mày, không vui nói: “Đến ôm anh cũng không thể ôm em à?”
“Không phải, em...”
Anh vỗ lên trán cô, rồi ôm lại cô vào trong ngực, anh nói: “An Noãn, chúng ta kết hôn đi, kết hôn xong anh và em sẽ ở bên nhau, đi đến đâu anh cũng sẽ đưa em đi cùng.”
“Lâm Dịch Xuyên, tối hôm qua em ngủ không được ngon nên hơi mệt, anh đỡ em nằm xuống được không?” “Vì sao ngủ không ngon?” Anh hỏi nghiêm túc. An Noãn chỉ hững hờ trả lời, “Chân đau, không ngủ được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]