“Nhìn thấy anh là chạy, anh là dã thú hay sao hả?”
“Dã thú cũng không để tiện như anh, muộn thế này rồi còn lừa em ra ngoài, nếu để ông ngoại với bác hai em biết được thì làm sao?” Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, không hề thả lỏng chút nào, hắn thở dài nói: “Anh đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chỉ vì muốn gặp em một chút thôi.” “Giờ thấy rồi, có thể để em về được chưa?”
“Tất nhiên là không thể rồi.” Mạc Trọng Huy khẽ bật cười, hắn ôm cô chặt hơn, cười nói: “Khó khăn lắm mới gặp được nhau, sao anh nỡ để em đi được.” “Thế anh muốn thế nào?” “Em nói xem anh muốn thể nào?” Hắn khẽ cắn môi cô.
An Noãn tê dại cả người, cô ra sức đẩy hắn, khẽ quát: “Mạc Trọng Huy, anh mà thiếu đàn bà à? Thiên Đường có bao nhiêu cô gái đẹp như thế không phải anh thích chọn đại ai cũng được sao?”
Mạc Trọng Huy nghe vậy cũng không hề tức giận, như đã quen rồi, cô mà không nói thế này đã không phải là An Noãn nữa rồi. Hắn khẽ nắm lấy cổ tay cô, thỏ thẻ: “Đi thôi, lên xe trước rồi nói.”
Thấy An Noãn còn muốn giằng ra, Mạc Trọng Huy tỏ vẻ để tiện nói: “Cũng bị lừa ra đến đây rồi, em không thể ở bên anh một chút được sao?” Lên xe, trợ lý Trương ngồi ở ghế lái chào hỏi cô: “Cô An, lâu rồi không gặp.” An Noãn hừ một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng họ lái xe tới Shine, An Noãn biết hắn đã sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474762/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.