Thẩm Diệc Minh khẽ mím môi, thờ ơ hỏi: “Đứa bé kia ốm đau thế nào rồi?”
“Xuất viện rồi ạ, nhưng vẫn phải theo dõi nghỉ ngơi.” Thẩm Diệc Minh chỉ “à” một tiếng, An Noãn cũng không nhìn ra được ý gì khác từ ông. “Bác, mấy ngày tới cháu vẫn phải chăm sóc thằng bé.” Thẩm Diệc Minh ngẩng lên, hờ hững liếc có một cái, cười nói: “Không sao, chỉ cần nó ở Bắc Kinh, cháu có thể đi thăm nó bất cứ lúc nào. Có điều bác không tin nó có thể vì cháu mà từ bỏ tất cả mọi thứ ở Luân Đôn đâu, tình yêu vốn chẳng vĩ đại được đến thế.” An Noãn mím môi, không nói gì. Gần đây cháu không liên lạc gì với Huy đấy chứ?” An Noãn theo phản xạ lắc đầu, “Không ạ.” Giọng cô hơi căng thẳng và run, không biết Thẩm Diệc Minh có nghe ra không nữa. “Không thì tốt, sau này tránh xa nó ra một chút, càng ngày bác càng chẳng thích nó nữa.” An Noãn cắn môi, không nói được câu nào. “Đúng rồi, bác đẩy hết công việc ngày mai sang ngày kia rồi, bác sẽ đi thăm mộ mẹ cháu với cháu và ông.” An Noãn nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Minh, thấy trong mắt ông ánh lên vẻ đau buồn, cuối cùng cô cũng không nói gì. Nói chuyện với Thẩm Diệc Minh một lát xong, cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, lúc này Thẩm Diệc Minh mới bảo cô về phòng đi ngủ. An Noãn tắm xong lăn lên giường, chưa được một lúc thì điện thoại vang lên, cô còn tưởng là Mạc Trọng Huy gọi đến, nhưng trên màn hình lại hiển thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474761/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.