Lâm Dịch Xuyên gặm cắn từ cổ đến xương quai xanh, hôm nay An Noãn mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái, anh rất nhanh chóng mở được nút áo sơ mi của cô, làm lộ làn da trắng non nớt trên bờ vai cô.
“Lâm Dịch Xuyên, đừng để em hận anh.” An Noãn đã gấp muốn khóc lên. Lâm Dịch Xuyên không chút do dự, lồng ngực rộng lớn của anh đè lên lưng cô, để cô không cách nào động đậy. Đầu anh vùi trên vai cô, ra sức gặm cắn.
An Noãn sợ hãi khóc lên thành tiếng, người có thân thuộc nhất đột nhiên trở nên xa lạ đến vậy.
“Lão Lâm, xin anh, xin anh tha cho em!” Cô khổ sở cầu xin.
Nghe thấy giọng cô nghẹn ngào, Lâm Dịch Xuyên ngừng lại, sau đó liền lạnh lùng nói, “An Noãn, anh đã nhận rất nhiều năm rồi, hôm nay anh nhất định phải có được em.” An Noãn lập tức khóc lớn lên như một đứa trẻ. Trong lòng Lâm Dịch Xuyên nóng lên, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở sân bay, cô cũng khóc như vậy. Lần thứ hai gặp cô ở bệnh viện cô cũng khóc như vậy.
“Lâm Dịch Xuyên, anh mà còn như vậy nữa thì dứt khoát giết em luôn đi.” Lâm Dịch Xuyên hít sâu một hơi rồi buông cô ra.
An Noãn quay người, dùng hết sức lực tát một cái lên mặt anh, cô dùng sức mạnh đến mức trên mặt anh lập tức hiện lên năm dấu ngón tay. Tay cô run rẩy cài lại nút áo. Lâm Dịch Xuyên trầm giọng nói, “Xin lỗi, lúc nãy anh điên rồi.”
“Cút đi!” Cô dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474743/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.