Chương trước
Chương sau
Lâm Dịch Xuyên gặm cắn từ cổ đến xương quai xanh, hôm nay An Noãn mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái, anh rất nhanh chóng mở được nút áo sơ mi của cô, làm lộ làn da trắng non nớt trên bờ vai cô.

“Lâm Dịch Xuyên, đừng để em hận anh.” An Noãn đã gấp muốn khóc lên. Lâm Dịch Xuyên không chút do dự, lồng ngực rộng lớn của anh đè lên lưng cô, để cô không cách nào động đậy. Đầu anh vùi trên vai cô, ra sức gặm cắn.

An Noãn sợ hãi khóc lên thành tiếng, người có thân thuộc nhất đột nhiên trở nên xa lạ đến vậy.

“Lão Lâm, xin anh, xin anh tha cho em!” Cô khổ sở cầu xin.

Nghe thấy giọng cô nghẹn ngào, Lâm Dịch Xuyên ngừng lại, sau đó liền lạnh lùng nói, “An Noãn, anh đã nhận rất nhiều năm rồi, hôm nay anh nhất định phải có được em.” An Noãn lập tức khóc lớn lên như một đứa trẻ. Trong lòng Lâm Dịch Xuyên nóng lên, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở sân bay, cô cũng khóc như vậy. Lần thứ hai gặp cô ở bệnh viện cô cũng khóc như vậy.

“Lâm Dịch Xuyên, anh mà còn như vậy nữa thì dứt khoát giết em luôn đi.” Lâm Dịch Xuyên hít sâu một hơi rồi buông cô ra.

An Noãn quay người, dùng hết sức lực tát một cái lên mặt anh, cô dùng sức mạnh đến mức trên mặt anh lập tức hiện lên năm dấu ngón tay. Tay cô run rẩy cài lại nút áo. Lâm Dịch Xuyên trầm giọng nói, “Xin lỗi, lúc nãy anh điên rồi.”

“Cút đi!” Cô dùng sức đẩy anh ra rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Dịch Xuyên dần tỉnh táo lại, đuổi theo ra ngoài, nắm giữ lấy cánh tay cô, giọng anh nặng nề nói, “Anh đưa em về nhà.”

“Lâm Dịch Xuyên, anh đừng động vào tôi, đồ súc sinh!”

Bị An Noãn mắng như vậy, Lâm Dịch Xuyên vô thức buông tay ra, nhìn theo bóng lưng phẫn nộ mà tức giận của cô biến mất trong tầm mắt mình. An Noãn bước ra từ khách sạn, trong lúc rối rắm thì đụng phải người khác, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Hân Như.

Lý Hân Như bộ dạng như xem kịch hay nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ lựng của An Noãn, “Chị An Noãn, sao lại đỏ mặt đến vậy, chị mới vừa làm gì sao? Nếu như anh Huy nhìn thấy bộ dạng mất hết hồn vía này của chị, không biết sẽ đau lòng hay là tức giận đây.”

Hứa Vĩ Thần có lẽ đã đỗ xe xong cũng bước đến, nhìn thấy bộ dạng này của An Noãn, anh ta vui vẻ cười không thẳng lưng lên được. “Chậc chậc, Noãn này, sao cô lại hốt hoảng mà bỏ chạy như vậy, không phải là cô đè lão Lâm rồi chứ?”

An Noãn không nói gì cả mà chạy khỏi nơi đó. “Này, chạy nhanh vậy làm gì, có cần tôi đưa cô về không?” Hứa Vĩ Thần thật sự vẫn lo cho cô.

Lý Hân Như lạnh lùng hừ nói, “Anh đi tiễn cô ta đi, tôi đi đây.”

Hứa Vĩ Thần nhẹ cười lên tiếng, “Ghen rồi hả? Anh có lòng với ai cũng không thể là với An Noãn, cô ấy là người phụ nữ của anh em anh đấy.”

“Chuyện của anh không liên quan đến tôi.” Lý Hân Như thờ ơ nói xong quay người đi về. Hứa Vĩ Thần mau chóng chạy đuổi theo, cau mày hỏi, “Không phải đã nói là lên phòng anh ngồi một chút sao?” “Tôi hối hận rồi, Hứa Vĩ Thần, anh đừng cho rằng tôi không biết mục đích của anh, nói cho anh biết, tôi không phải là loại phụ nữ đó.” Hứa Vĩ Thần không biết làm sao cười nói, “Anh đương nhiên biết em không phải loại phụ nữ đó, đã nói là chỉ vào uống ly cà phê thôi, để anh cho em xem tay nghề pha cà phê của anh, em lại nghĩ đi đâu vậy? Em không phải loại phụ nữ đó, chẳng lẽ anh trông giống loại đàn ông cầm thú đó sao?”

Lý Hân Như mím môi, lạnh lùng nói, “Đàn ông các anh chẳng phải là thứ gì tốt đẹp, tự cho mình giỏi giang lắm, tùy tiện chơi đùa với tình cảm của người khác, coi phụ nữ như đồ chơi của các anh vậy.”

Hứa Vĩ Thân bị mắng mà không hiểu gì cả, anh ta làm thể lúc nào chứ, không dễ dàng gì mới có được liên lạc với cổ, ở trước mặt cô anh ta làm bất cứ chuyện gì nói bất cứ lời nào cũng đều cẩn thận từng li từng tí. Mấy ngày nay qua lại, anh ta phát hiện bản thân mình càng ngày càng thích cô gái này, tốt bụng, dễ thương, đơn giản, hoàn toàn không có sự kiêu căng tùy hứng của các cô gái cành vàng lá ngọc, cũng chưa từng khoe khoang thể lực của cải nhà mình. Cô gái như vậy đáng quý biết bao.

Vừa đảo mắt, Lý Hân Như đã rời đi, Hứa Vĩ Thần đuổi theo ra khỏi khách sạn thì thấy bóng dáng nhỏ xinh đã lên một chiếc taxi.

Anh ta cầm điện thoại lên gọi điện thì cô ta bắt máy, nhưng anh ta vẫn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã mở miệng trước, “Hứa Vĩ Thần, sau này anh đừng tìm tôi nữa, tôi rất cảm ơn anh mấy ngày nay đã dẫn tôi đi chơi, nhưng mà tôi không thích anh, tôi cũng không có khả năng sẽ thích anh. Tôi đã có người trong lòng rồi, cho dù người tôi yêu không yêu tôi, tôi cũng muốn cố gắng lần cuối cùng, không muốn để bản thân mình có chút tiếc nuối nào.” Lý Hân Như ngắt điện thoại rồi nói với tài xế ở phía trước, “Đến Shine.”. Sau khi chia tay với Mạc Trọng Huy, cô ta trở lại Hồng Kông, một khoảng thời gian dài không ra khỏi cửa, cứ luôn làm ổ trong nhà, ăn cũng ít đi. Người trong nhà nhận ra điều gì đó, ông cụ thậm chí còn muốn đích thân đến Bắc Kinh tìm Mạc Trọng Huy tính sổ thì Lý Hân Như ngăn lại. Mẹ cô ta lại tìm bác sĩ tâm lý đến khám, cho rằng cô ta bị chứng trầm cảm. Nhưng thật ra cô ta chỉ là không buông bỏ được tình cảm dành cho Mạc Trọng Huy. Cô ta hận chính mình, người ta đã không cần mình rồi, mình còn hèn hạ không muốn buông tay? Cô ta nói với ông nội muốn đi cùng mấy người bạn ra nước ngoài cho khuây khỏa, ông cụ đương nhiên hết sức ủng hộ. Cô ta đã đi qua mấy đất nước, trong những đêm dài yên tĩnh, cô ta vì nhớ thương người nào đó mà mất ngủ, kích động mua vé máy bay bay về Bắc Kinh.

Trên máy bay cô ta gặp được Hứa Vĩ Thần, người đàn ông này thấy cô ta thì vô cùng hưng phấn và kích động. Người đàn ông này cũng rất hài hước, anh ta liên tục kể chuyện cười chọc cô ta vui vẻ.

Cô ta tự nói với chính mình, thế giới này không chỉ có một người đàn ông là Mạc Trọng Huy, đàn ông tốt còn rất nhiều. Cô ta đồng ý thử qua lại với người khác, thế là cô ta ở bên cạnh Hứa Vĩ Thần đi chơi mấy ngày nay. Nhưng vào giây phút nhìn thấy An Noãn, cả người cô ta đều sụp đổ, cô ta không có cách nào lừa dối chính mình được nữa, cô ta không quên được Mạc Trọng Huy, hoàn toàn không quên được hắn.

Xe dừng lại trước Shine, tài xế nhìn thấy cô gái ngồi ghế sau vành mắt ướt đẫm, nhịn không được khuyên một câu, “Cô gái, làm cái gì không tốt mà phải làm cái nghề này? Cô xinh đẹp như vậy, tìm đại một công việc bình thường, gả cho một người đàn ông tốt thì còn tốt hơn cả trăm lần.” “Bác tài, ông hiểu lầm rồi, tôi không làm việc ở đây.”

Lý Hân Như định lấy tiền trong túi, đột nhiên phát hiện trong túi không có lấy một đồng tiền mặt mà chỉ có thẻ.

Cô ta gãi đầu, nhỏ tiếng hỏi, “Bác tài, trên xe có thể quẹt thẻ không?” Tài xế là một người Bắc Kinh thô kệch, vừa nghe thấy thể ông đã không vui nói, “Cô gái, cô chơi tôi à? Cô muốn bùng tiền xe đấy hả, thấy cô bộ dạng sạch sẽ như vậy, không ngờ lại là một kẻ lừa đảo, cô có tin tôi đưa cô đến đồn cảnh sát không?” “Đừng đùng đùng, tôi gọi điện thoại cho bạn tôi bảo anh ta mang tiền tới.” Lý Hân Như ấn một số điện thoại quen thuộc mà cô ta đã khắc sâu trong lòng.

Tiếng chuông vang lên mấy lượt, cũng may đầu bên kia đã kết nối được. Cô ta kể lại mọi chuyện một cách đơn giản, giọng nói trầm thấp của Mạc Trọng Huy ở đầu dây bên kia bảo cô đừng sốt ruột, hắn sẽ mang tiền xuống ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.