Ăn xong bữa cơm Hứa Vĩ Thần nói muốn về công ty chuẩn bị tài liệu nên một mình An Noãn đưa Tảo Tảo đi công viên trò chơi.
Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, Tảo Tảo giận nói, “Mẹ, lão Lâm thật là xấu, ba lừa con nói mẹ không cần con nữa, Tảo Tảo rất buồn.” Đứa nhỏ rất thông minh, nó cố tình nói như vậy, giống như là đang thử thăm dò An Noãn. An Noãn vò đầu tóc nó, an ủi, “Mẹ không bao giờ không cần Tảo Tảo đâu, bất cứ lúc nào Tảo Tảo cũng đều là bảo bối của mẹ.” “Lỡ có một ngày, mẹ lại có thêm bảo bối của mình nữa, mẹ có còn yêu Tảo Tảo không?” Từ trước đến giờ An Noãn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bảo bối của chính mình, cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới. “Cho dù mẹ có bảo bối của mình rồi thì vẫn sẽ yêu Tảo Tảo thôi.” Cậu nhóc lúc này mới thỏa mãn cười lên.
Khi đến công viên trò chơi, An Noãn vẫn đang suy nghĩ xem có cần phải gọi điện thoại cho Tổ Nhiên không. Cô băn khoăn rất lâu rốt cuộc cũng không đủ can đảm gọi điện cho cô ta.
An Noãn và Tảo Tảo gần như đã chơi hết tất cả các trò chơi trong công viên, cậu nhóc chơi hăng say đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không thấy một chút nào.
Nói ra cũng thật là trùng hợp, hoặc cũng có thể là do ông trời sắp đặt, lúc này Tô Nhiên đột nhiên gọi điện cho Án Noãn hẹn cô đi uống cà phê làm An Noãn ấp úng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474736/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.