Một đêm ngủ yên lành, ngày hôm sau An Noãn mở mắt ra cảm thấy đầu không còn đau nữa, cổ họng cũng không có cảm giác đau rát như tối qua, tinh thần cô rất tốt, cả người trông rất có sức sống.
Cô thay một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, đi đôi dép lê xuống lầu. Cô nhìn thấy Mạc Trọng Huy và ông ngoại đang ngồi ở trong phòng khách, hai người hình như đang nói chuyện gì đó.
An Noãn vô thức nhíu mày, cô bước qua chào buổi sáng ông cụ. Mạc Trọng Huy thấy cô thì đứng dậy đi vào nhà bếp. “Nhóc con, đến ngồi cạnh ông nào, để ông xem xem, sắc mặt rất tốt, cơ thể thoải mái hơn chút nào không?” An Noãn ngồi xuống bên cạnh ông cụ, bĩu môi hỏi, “Sao anh ta lại ở đây?”. “Con bé này có thái độ gì vậy?” Ông cụ mắng mỏ, “Tối qua Huy vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc cháu, hôm nay vừa sáng sớm đã đun thuốc cho cháu, cháu đi đầu mới tìm được người quan tâm đến cháu như vậy? Cháu gái à, làm người phải biết quý trọng hạnh phúc của mình.”
Lúc này Mạc Trọng Huy đã bê bát thuốc qua đặt ở trước mặt An Noãn, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng bảo cô, “Uống hết bát thuốc này đi, cho dù không bị bệnh thì loại thuốc bắc này cũng tốt cho sức khỏe của em.” “Cảm ơn.”
Hai tiếng “cảm ơn” đơn giản như vậy dường như đã đẩy khoảng cách giữa hai người thêm xa.
An Noãn tìm thời gian thích hợp để gọi điện cho Hứa Vĩ Thần, thật ra cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474735/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.