Thường Bách nào dám bắt tay ông, nhưng không nắm thì lại thành bất lịch sự.
Lúc hai người bắt tay nhau, tay Thẩm Diệc Minh ấm áp, còn Thường Bách lại sợ đến nỗi tay chân lạnh toát.
“Thẩm... thủ trưởng Thẩm, khi nào rảnh mời ngài tới nhà tôi ăn bữa cơm.”
“Được, khi nào rảnh nhất định tôi sẽ tới, nhưng lần này thì không kịp, buổi trưa tôi phải bay về Bắc Kinh rồi.”
“Không sao, không sao, để lần sau, lần sau ngài nhất định phải tới nhà tôi ăn cơm nhé. Noãn Noãn là đứa trẻ tôi đã nhìn nó lớn lên, con bé rất tốt bụng, đơn thuần.” “Tôi biết.” Thẩm Diệc Minh vẫn giữ nguyên nụ cười, cưng chiều và tóc An Noãn, ông cười nói: “Nhà tôi ai cũng coi con bé như bảo bối vậy, có cưng chiều thế nào cũng thấy không đủ.”
Chỉ cần nhìn ánh mắt cưng chiều của ông là Thường Bách cũng có thể biết những gì ông nói là thật rồi.
Thường Bách thất thần trở về nhà, lúc đi tới cửa biệt thự liền nghe thấy giọng nói the thể của Nghệ Tuệ. “Thiến Nhu không về thì sau này con cũng đừng về nữa, để một mình Tiểu Tiểu ở lại đây là được rồi, nhìn con là mẹ lại thấy phiền.”
Sau đó là giọng nói trầm thấp của Thường Tử Phi, “Mẹ, là con không thể tiếp tục chung sống với cô ấy nữa rồi.”
Thường Bách kích động đi về nhà,
Thường Tử Phi nhìn thấy ông, nghiêm túc nói: “Ba, ba về đúng lúc lắm, con đang muốn bàn với ba mẹ chuyện này, con định sẽ ly hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474722/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.