An Noãn gào thét, “Muốn đi thì các người đi đi, tôi sẽ không đến nghĩa trang của nhà họ Thẩm các người, tôi muốn tới Giang Thành gặp ba tôi.” ^An Noãn dùng sức đẩy Thẩm Thần Phong ra, nhưng anh ta ôm rất chặt, cô không làm cách nào đẩy ra được.
Thẩm Thần Phong, buông tay!” Án Noãn điên cuồng gào thét. Thẩm Diệc Minh cau mày đi tới, duỗi tay ra nắm chặt lấy tay An Noãn, muốn trấn an cô. An Noãn cực kỳ nhạy cảm mà hét lên. “Ông không được đụng vào tôi.” Bàn tay của Thẩm Diệc Minh dừng ở giữa không trung rồi rụt về.
“Noãn Noãn, dù thế nào thì ba cháu cũng không thể vào được nghĩa trang của nhà họ Thẩm, hi vọng cháu có thể hiểu điều này.”
“Tôi không hề nghĩ để ông ấy trèo cao vào nhà họ Thẩm các người, nhưng các người cũng không thể tách ba mẹ tôi ra được, vất vả lắm họ mới được ở cùng với nhau, tại sao các người có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ nhà họ Thẩm các người có tiền, có thế, có địa vị thì có thể không để ý đến cảm nhận của người khác sao? Tôi chỉ muốn ba mẹ mình ở chung một chỗ, bất kể là chốn họ ở đâu.”
Ông cụ Thẩm hừ lạnh, hơi bực bội nói: “Mẹ cháu là người nhà họ Thẩm tra thì nhất định phải được chôn trong nghĩa trang của nhà họ Thẩm, ba cháu không phải là người nhà họ Thẩm, đồng thời cho tới bây giờ nhà họ Thẩm cũng chưa từng thừa nhận cậu ta, cho nên cậu ta không thể được vào nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474707/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.