“Nếu là một người tốt, chẳng phải nên tác thành cho hạnh phúc của bà ấy sao ạ?”
Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng ấn lông mày, thấp giọng nói: “Không nhắc lại chuyện trước kia nữa, vất vả lắm mới tìm được cháu về, ngoan ngoãn đi, đừng khiến chúng ta phải đau lòng nữa.”
An Noãn thoáng im lặng, sau đó nói nghiêm túc: “Bác, nếu ông ngoại vẫn không đồng ý cháu và Lâm Dịch Xuyên quen nhau thì có lẽ cháu vẫn còn khiến ông tức giận nữa đấy.”
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, “Con bé này, đừng đề cập đến chuyện này nữa được không? Cho dù cháu có muốn qua lại với cậu ta thì cũng phải cho ông ngoại một chút thời gian chứ. Bây giờ cháu cứ nhất quyết phải yêu cậu ta, trong lúc nhất thời ông ngoại không chấp nhận được đâu.”
An Noãn rút tay về, cô ôm cánh tay dựa vào cửa sổ xe, trông mặt hơi dỗi. Thẩm Diệc Minh chỉ đành cười bất đắc dĩ, ông đưa tay xoa đầu cô rồi nói: “Được rồi, cháu đừng urũ nữa làm bác đau lòng. Đợi sức khỏe ông ngoại khá lên và xuất viện, bác sẽ giúp cháu từ từ thuyết phục ông.” An Noãn lập tức vui vẻ trở lại, cô nũng nịu kéo tay Thẩm Diệc Minh. “Bác, chẳng phải bác nói muốn gặp Lâm Dịch Xuyên một lần à, lúc nào bác có thời gian rảnh vậy?”
“Cái con bé này!” Thẩm Diệc Minh cũng đến chịu thua, “Tối nay bác phải lên máy bay rồi, đợi lần này bác đi khảo sát về xong sẽ gặp cậu ta một chút.” “Bác, bác đúng là một người bận rộn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474700/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.