Bác dâu cả là người tốt tính nhất, bà không muốn khiến Lâm Dịch Xuyên khó xử liền cười nói, “Ăn cơm thôi, mọi người ngồi xuống ăn cơm cả đi rồi có gì từ từ nói.”
Mọi người đồng loạt ngồi vào bàn, An Noãn ngồi cạnh ông cụ, Lâm Dịch Xuyên ngồi cạnh An Noãn, Tảo Tảo ngồi trên lòng cố.
An Noãn gắp cho ông cụ rất nhiều thức ăn, cô cười: “Ông ngoại, ông ăn nhiều một chút nhé.” Ông cụ không đoái hoài đến cô, nhưng sắc mặt cũng không khó coi như ban nãy nữa, dù sao thì người đầu tiên mà con bé này nhớ đến thì vẫn là mình. Nếu An Noãn gắp thức ăn cho Lâm Dịch Xuyên trước chắc ông cụ sẽ nổi điên luôn mất. An Noãn thấy Lâm Dịch Xuyên không ăn được bao nhiêu, cô gặp chút thức ăn vào bát anh, “Anh thử tay nghề của bác dâu cả nhà em đi, ngon hơn đồ trong nhà hàng làm nhiều.” Ông cụ thấy dáng vẻ e ấp của An Noãn khi ở trước mặt Lâm Dịch Xuyên, cơn tức giận lại xộc lên. Thẩm Diệc Minh khẽ hỏi: “Cậu Lâm đây làm về kiến trúc, vậy bình thường có phải rất bận hay không?”
An Noãn phụng phịu trách: Bác hại, anh ấy là Lâm Dịch Xuyên, bác cứ gọi thẳng tên anh ấy là được rồi, nghe câu cậu Lâm' cứ xa cách thế nào ấy.”
Ông cụ hừ một tiếng, “Vốn dĩ cũng chỉ là người ngoài, có cần phải gọi thân thiết thể không?” Lời này của ông cụ khiến tất cả mọi người đều sững ra, ngay đến cả Thẩm Thần Phong thường ngày vẫn cứ ất ơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474694/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.