Chương trước
Chương sau
Bác dâu cả là người tốt tính nhất, bà không muốn khiến Lâm Dịch Xuyên khó xử liền cười nói, “Ăn cơm thôi, mọi người ngồi xuống ăn cơm cả đi rồi có gì từ từ nói.”

Mọi người đồng loạt ngồi vào bàn, An Noãn ngồi cạnh ông cụ, Lâm Dịch Xuyên ngồi cạnh An Noãn, Tảo Tảo ngồi trên lòng cố.

An Noãn gắp cho ông cụ rất nhiều thức ăn, cô cười: “Ông ngoại, ông ăn nhiều một chút nhé.” Ông cụ không đoái hoài đến cô, nhưng sắc mặt cũng không khó coi như ban nãy nữa, dù sao thì người đầu tiên mà con bé này nhớ đến thì vẫn là mình. Nếu An Noãn gắp thức ăn cho Lâm Dịch Xuyên trước chắc ông cụ sẽ nổi điên luôn mất. An Noãn thấy Lâm Dịch Xuyên không ăn được bao nhiêu, cô gặp chút thức ăn vào bát anh, “Anh thử tay nghề của bác dâu cả nhà em đi, ngon hơn đồ trong nhà hàng làm nhiều.” Ông cụ thấy dáng vẻ e ấp của An Noãn khi ở trước mặt Lâm Dịch Xuyên, cơn tức giận lại xộc lên. Thẩm Diệc Minh khẽ hỏi: “Cậu Lâm đây làm về kiến trúc, vậy bình thường có phải rất bận hay không?”

An Noãn phụng phịu trách: Bác hại, anh ấy là Lâm Dịch Xuyên, bác cứ gọi thẳng tên anh ấy là được rồi, nghe câu cậu Lâm' cứ xa cách thế nào ấy.”

Ông cụ hừ một tiếng, “Vốn dĩ cũng chỉ là người ngoài, có cần phải gọi thân thiết thể không?” Lời này của ông cụ khiến tất cả mọi người đều sững ra, ngay đến cả Thẩm Thần Phong thường ngày vẫn cứ ất ơ cũng phải cau mày lại. An Noãn nhịn lại, nói, “Ông ngoại, anh ấy là bạn trai của cháu, không phải là người ngoài, sẽ nhanh chóng trở thành người nhà của chúng ta.” Ông cụ vỗ lên bàn đứng dậy, quát: “Cháu cho rằng muốn làm người nhà họ Thẩm chúng ta dễ đấy à? Cháu tùy tiện lôi một người về thì có thể trở thành người nhà của chúng ta hay sao hả? Chuyện trong nhà này là do cháu quyết định chắc?”

Đến lúc này, An Noãn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cô không thể chấp nhận được chuyện để Lâm Dịch Xuyên phải chịu nhục trước mặt mình. Cô không hiểu, người nhà Lâm Dịch Xuyên có thể chấp nhận cô, tại sao người nhà cô lại không thể chấp nhận anh?

An Noãn bế Tảo Tảo đứng dậy, nhìn ông cụ gằn từng chữ: “Ông ngoại, chuyện trong nhà là do ông quyết, nhưng có muốn làm cháu gái ông hay không là do cháu quyết.”

Ông cụ bị cô chọc cho tức không thốt ra lời. Thẩm Diệc Minh nghiêm khắc trách mắng, “An Noãn, cháu nói chuyện với ông kiểu gì đấy hả, mau xin lỗi ông ngay!”

Lâm Dịch Xuyên đứng sau lưng cô cũng cau mày trách, “Em mau xin lỗi ông đi.” “Em không sai, em không xin lỗi.” An Noãn bướng bỉnh gào lên, “Vì cháu tôn trọng ông nên cháu mới nghĩ hết cách này tới cách khác để đưa anh ấy đến gặp ông, cháu muốn để ông biết, cháu đã tìm được một người đàn ông tài giỏi đến thể nào, anh ấy yêu thương chiều chuộng cháu biết bao, cháu hi vọng ông có thể yên tâm giao cháu cho anh ấy. Nhưng từ đầu đến cuối ông chỉ làm nhục anh ấy, anh ấy là bạn trai cháu, là người mà cháu muốn cùng chung sống cả đời này, cháu không thể chịu được chuyện anh ấy phải chịu tủi nhục vì cháu. Nếu ông thật sự không thể chấp nhận được anh ấy, vậy ông cứ coi như không có đứa cháu gái này luôn đi.”

An Noãn bể Tảo Tảo bỏ đi, Lâm Dịch Xuyên vẫn xin lỗi ông cụ. An Noãn quay lại quát anh, “Lâm Dịch Xuyên, anh có đi hay không?”

“Ông ngoại, cháu xin lỗi, cháu sẽ khuyên bảo cô ấy.”

Lâm Dịch Xuyên nói với ông xong mới chạy đuổi theo Án Noãn.

Ông cụ vẫn cứ ôm lấy vị trí tim mình, đau đớn không sao thở nổi. “Ba, ba đừng giận, Noãn Noãn nó chỉ giận thì nói vậy thôi.” Đậu Nhã Quyên khẽ vỗ lưng ông, giúp ông thuận khí. Ông cụ đau khổ nói: “Thẩm Thiên tôi gây ra tội nghiệt gì mà sinh ra một đứa con gái bướng bỉnh, giờ lại thêm một đứa cháu gái tính cách y hệt mẹ nó như vậy cơ chứ!” Đậu Nhã Nguyên dìu ông cụ ngồi xuống, Tiết Ngọc Lan vội cầm cốc nước ra cho ông cụ uống.

“Ba, ba dừng kích động, sức khỏe của ba không tốt, không thể kích động được.” Ông cụ phất tay, rầu rĩ nói: “Cái mệnh giá này của ba sớm muộn cũng đi tong vì con bé, nói gì cũng phải khiến ba tức điên lên mới được, giống hệt như mẹ nó, vì một người đàn ông mà đến người ông này cũng không cần nữa.” Mọi người không dám nói gì, chỉ có thể an ủi ông cụ. Thẩm Thần Phong cũng lên tiếng an ủi ông, “Ông nội, tính tình An Noãn nóng nảy, sau chuyện này con bé sẽ hối hận ngay, ông cứ chờ đi, mai con bé sẽ lại chạy về xin lỗi rồi làm nũng với ông ngay, đến lúc đó ông cứ lên mặt với con bé là được.” Ông cụ thở phì phò, mệt mỏi nói, “Ba mệt rồi, dìu ba về phòng đi.” “Ba, ba ăn chút gì đã rồi hãy đi nghỉ.”

Ông cụ lắc đầu, “Ba còn có thể nuốt trôi cơm được à, tức thôi cũng đủ no rồi.”

Lâm Dịch Xuyên đuổi theo An Noãn, không nhịn được trách cô: “Sao em lại nói những lời như thế với ông hả?” “Em nói sai gì à? Ông đối xử với anh như vậy rõ ràng là sẽ không chấp nhận anh, chẳng lẽ em còn phải tiếp tục khổ sở đi cầu xin ông? Em nói năng quá đáng, thể ông nói chuyện không quá đáng chắc?”

Lâm Dịch Xuyên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ông ngoại em đã không chấp nhận anh sẵn rồi, giờ em lại trở mặt với ông chỉ vì anh, cả đời này chắc ông không thể chấp nhận được anh đâu.”

“Thể thì thôi, cùng lắm thì em không nhận ông nữa là được chứ gì.” An Noãn tức tối nói xong liền chui tọt vào xe. Chắc Tảo Tảo bị dọa sợ nên co rúm người trong lòng An Noãn, không dám ho he một câu.

“Lâm Dịch Xuyên, anh lái xe đi, em mệt rồi, chỗ nào anh không biết em sẽ chỉ đường cho anh.”

Thật ra Lâm Dịch Xuyên thấy rất cảm động, An Noãn vì anh nên mới đắc tội với người nhà. Chết tiệt, vậy mà anh còn từng nghi ngờ tình yêu của cô dành cho mình.

Cảm động là một chuyện, nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng, dù sao mối quan hệ máu mủ cũng không thể dứt bỏ được, anh cũng không muốn phải thấy An Noãn đắn đo lựa chọn giữa anh và người nhà. Câu hỏi của Thẩm Thần Phong vẫn luôn văng vẳng bên tai anh, anh phải làm thế nào để có không phải xa gia đình của mình đây?

“Lão Lâm, anh đừng buồn, em ở bên anh đã bốn năm rồi, còn em mới chỉ ở bên họ một tháng thôi.” Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, yêu chiều vuốt tóc cô.

An Noãn ở lại khách sạn với Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo, ngày nào cô cũng đưa Tảo Tảo ra ngoài chơi, ăn những món ăn ngon, cuộc sống rất vui vẻ hạnh phúc. Chỉ có điều mỗi tối nằm trên giường, cô lại nhớ đến ông ngoại, có chút lo lắng cho ông. Cô không hề gọi về nhà họ Thẩm bất cứ cuộc gọi nào, nhà họ Thẩm cũng không gọi cho cô, chắc họ thất vọng về cô lắm, hoặc có lẽ đây là lệnh của ông cụ.

Trong đêm đen yên tĩnh, Tảo Tảo chơi một lúc này đã bò lên giường ngủ ngon lành. Tiếng nước chảy trong nhà tắm dừng lại, chỉ một lát sau, Lâm Dịch Xuyên tắm xong bước ra, tóc ướt sũng, anh đang cầm khăn lông lau tóc. Thấy Tảo Tảo đã ngủ, anh ngồi xuống giường quăng khăn cho An Noãn, “Lau tóc cho anh.”

An Noãn quỳ xuống giường khẽ lau tóc cho anh.

Hiện tại, An Noãn phát hiện mình càng lúc càng biết chăm sóc người khác, cô chăm sóc cho Tảo Tảo rất tốt, tiện thể còn “chăm” luôn cả ba thằng bé nữa.

Nhớ lại nhiều năm trước, Mạc Trọng Huy luôn thích lau tóc cho cô, tóc cô rất dài, Mạc Trọng Huy thậm chí vẫn kiên nhẫn lau nửa tiếng đồng hồ, nhiều khi còn coi chuyện đấy là niềm vui cho mình nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.