Thẩm Diệc Minh vỗ vai cô, khẽ nhắc bên tai, “Cháu màu dỗ ông đi, đang giận kia kìa.”
An Noãn không dám bước tới.
Bác dâu cả cũng đi tới nói, “Noãn Noãn, cháu mau xin lỗi ông đi, hai ngày cháu không ở nhà, ông chẳng chịu ăn uống gì cả, người già chẳng khác gì trẻ con, đều phải dỗ dành hết đấy.”
An Noãn bước từng bước tới trước mặt ông, cô ngồi xuống quàng lấy cánh tay ông làm nũng, “Ông ngoại, chúng ta đi ăn cơm trưa được không? Cháu đói bụng rồi.”
Nghe vậy sắc mặt ông cụ mới khá hơn một chút.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm, An Noãn không dám lên tiếng. Thẩm Diệc Minh ngồi xuống cạnh cô, An Noãn chỉ muốn xin ông, nhưng Thẩm Diệc Minh lại như cố tình vờ như không thấy ánh mắt ra hiệu của cô, còn không ngừng gắp thức ăn vào bát cho cô.
An Noãn gắp cá cho ông cụ, còn chu đáo bỏ hết xương cá ra, lúc này mới khiến ông cụ chịu cười. “Ông ngoại, cháu muốn xin ông một chuyện, nhưng ông đừng giận có được không?” Ông cụ liếc cô một cái, lại bày ra vẻ mặt không vui ngay được. “Ông ngoại, cháu không mong ông lập tức đồng ý chuyện cháu với anh ấy kết hôn, nhưng ông gặp anh ấy một lần có được không? Cháu xin ông đấy, dù sao cháu với anh ấy cũng ở bên nhau bốn năm rồi, nếu không có anh ấy, mấy năm nay cháu thật sự không biết sống sao nữa, có khi trên đời này sớm cũng không còn cháu tồn tại nữa rồi. Cháu chỉ xin ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474693/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.