“Anh buông tay, em có thể đi đâu chứ? Anh đã trả lại chung cư rồi.” “Tôi ở khách sạn, tôi không tin Luân Đôn lớn như vậy lại không có chỗ cho tôi ở.”
Lâm Dịch Xuyên khẽ thở dài, nhẹ nhàng thỏa hiệp, “Được rồi, đừng ẩminữa, em nhìn vành mắt đen sì của em đi, chỉ lo chăm sóc Tảo Tảo còn mình thì không nghỉ ngơi cho tốt, lên trên ngủ một giấc đi, cho dù có chuyện gì thì cũng để ngày mai hãy nói.”
“Buông tay.” An Noãn dùng sức hất tay anh ra, đi thẳng ra ngoài. Lâm Dịch Xuyên giận điên lên, tiến lên một bước chụp lấy cổ tay cô, nửa kéo nửa ôm cô lên tầng. “Lâm Dịch Xuyên, anh buông ra, buông tôi ra.”
Anh không nói lời nào, gồng sức kéo cô lên tầng, đẩy cô vào trong phòng, dùng chân “âm” một tiếng đóng cửa lại.
“Lâm Dịch Xuyên, nếu anh muốn nổi điên, thứ cho tôi không điển cùng anh được.”
An Noãn vẫn muốn đi mở cửa rời đi, Lâm Dịch Xuyên giữ cánh tay cô lại.
“Tránh ra, đừng động vào tôi.” Cô tức giận gào lên. Lâm Dịch Xuyên nắm chặt tay cô không buông ra. “Cút ra, cút ra, Lâm Dịch Xuyên, con mẹ nó người tôi ghét nhất chính là anh.”
An Noãn vừa mắng vừa dùng tay cào mặt anh, móng tay sắc bén vạch ra hai vết máu trên mặt anh.
Lâm Dịch Xuyên đau hít hà một tiếng, khó chịu, “Em cầm tinh con mèo à?”
“Lâm Dịch Xuyên, anh là người đàn ông không giống đàn ông nhất mà tôi từng gặp, anh còn lắm chuyện hơn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474674/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.