“Bác gái, cháu lập tức đi đặt vé máy bay đây.”
An Noãn cúp máy rồi gọi điện thoại cho ông, ông cụ Thẩm thấy cô gấp gáp như vậy, hỏi cô có cần sắp xếp máy bay riêng không. An Noãn từ chối, may mà cô đã thuận lợi đặt được vé, sẽ đi Luân Đôn trong đêm nay luôn.
Lộ trình mười mấy tiếng đồng hồ, An Noãn không cách nào bình tĩnh lại được, mỗi phút mỗi giây đều như dằn vặt cô.
Một tháng nay cô không gặp Tảo Tảo, không gọi điện thoại cho nó. Mẹ Lâm Dịch Xuyên nói đúng, cho dù cô và Lâm Dịch Xuyên có mâu thuẫn gì thì Tảo Tảo cũng là con trai cô, làm sao cô có thể ác như vậy được. Đển Luân Đôn, không có ai tới đón cô, An Noãn bắt xe đến bệnh viện. Tìm được phòng bệnh của Tảo Tảo, nhìn từ bên ngoài, có thể thấy cơ thể nhỏ xíu ngủ trên giường bệnh của bé con, Lâm Dịch Xuyên quay lưng về phía cửa ngồi ở trên giường, không nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này. Ba mẹ Lâm Dịch Xuyên đều đang ở đây, hai ông bà ngồi trên sofa bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.
An Noãn gõ cửa, người ra mở cửa là mẹ Lâm Dịch Xuyên. “Bác gái.” Giọng An Noãn hơi khàn. Mẹ Lâm Dịch Xuyên cười với cô, “Vất vả cho cháu rồi, mau vào phòng đi.”
Lâm Dịch Xuyên nhìn thấy cô, mặt không biểu cảm, chủ động nhường vị trí của mình ra để cho An Noãn ngồi ở trên giường, còn mình thì đi ra khỏi phòng bệnh. Bà Lâm nói với cô, “Jim sốt cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474673/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.