“Không cần đi bệnh viện đâu, chỉ đau bụng thôi.” Đầu kia hơi ngớ ra, giọng bình tĩnh hơn chút, “Gọi đồ ăn đã, lấp đầy bụng rồi tính”
“Được rồi.” An Noãn yếu ớt đáp lời.
“An Noãn, em có thể đừng để anh lo lắng như vậy không? Nếu như đến bản thân mình em cũng không chăm sóc tốt, hay là trở về đây đi, trở lại bên cạnh anh, để anh chăm sóc cho em.” An Noãn bĩu môi, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô vội vàng nói với đầu kia, “Hứa Vĩ Thần về rồi, em đi xem xem anh ấy có mang đồ ăn về cho em không, không nói chuyện với anh nữa.” Cúp điện thoại, An Noãn lê bước chân nặng nề đi mở cửa, nhưng người đứng ở ngoài cửa lại là Mạc Trọng Huy. An Noãn theo bản năng đóng cửa lại, nhưng Mạc Trọng Huy lại giơ một tay ra đỡ lấy.
“Anh không sợ tôi kẹp gãy tay anh à?”
Mạc Trọng Huy đẩy cửa ra đi thẳng vào trong phòng. Hắn xách thức ăn nóng hổi trong tay, lại còn ném cho cô một cái túi chườm nóng.
An Noãn hơi bất ngờ, từ lúc nào hắn học được chu đáo như vậy. Cô không nhịn được chế giễu, “Bạn gái anh giống như một đứa trẻ, chắc anh chăm sóc cô ấy nhiều nên có kinh nghiệm hả?” Mạc Trọng Huy liếc cô một cái, hắn lấy một cái bát từ phòng bếp ra, đổ thức ăn vào, với một bát cơm cho An Noãn. “Ăn cơm đi, anh đi rót cho em cốc nước nóng”. An Noãn bê bát cơm, nhìn thức ăn nóng hổi, đột nhiên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474662/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.