Ông cụ hơi buồn một chút, nhưng vẫn gượng lên một nụ cười tươi, “Noãn Noãn, cùng ông ngoại trở về nhà ăn một bữa cơm có được không? Trong nhà còn có rất nhiều họ hàng, ông ngoại giới thiệu cho
cháu làm quen. Còn có căn phòng của mẹ cháu trước đây, ông ngoại vẫn luôn giữ như vậy, vẫn luôn đợi mẹ cháu trở về.”
Có nhiều lúc anh đợi tôi, tôi đợi anh, chúng ta đều đang đợi đối phương bước lên trước. Về sau khi nghĩ lại, người một nhà, hay những con người đang yêu thương nhau có nhất thiết phải quan tâm đến chuyện ai bước lại trước hay không. “Xin lỗi thủ trưởng, cháu vẫn còn rất nhiều việc phải làm.” Tiếng gọi thủ trưởng đó làm cho trái tim ông cụ như vỡ nát, ông run rẩy nói, “Cháu gái, ông là ông ngoại, không phải thủ trưởng.”
“Xin lỗi, cháu không có ông ngoại.” Ông trào nước mắt, “Cháu gái, xin cháu cho ông một cơ hội được đền tội có được không? Thật ra ông đã hối hận từ lâu rồi nhưng vẫn không bỏ được sĩ diện đi tìm mẹ cháu, không ngờ cả đời này cũng không còn gặp được nó nữa. Cháu gái, về bên cạnh ông ngoại có được không? Để ông ngoại đền bù cho cháu thật tốt. Ông nhất định sẽ thương cháu, đối xử tốt với cháu, không để cho bất cứ ai ức hiếp cháu.”
An Noãn hít một hơi thật sau, vô cùng nghiêm túc nói với Thẩm Thần Phong, “Tổng giám đốc Thẩm, cả một đội ngũ thiết kế của chúng tôi đang đợi anh mở cuộc họp, mong là anh không chơi chúng tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474654/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.