Sáng sớm hôm sau, An Noãn tỉnh dậy từ trong lòng Lâm Dịch Xuyên, mặt cô dán sát vào lồng ngực rộng lớn của anh, dường như cô có thể nghe thấy rõ độ mạnh mẽ của từng nhịp đập của anh. Mặt An
Noãn đỏ lên, vừa muốn ngồi dậy, Lâm Dịch Xuyên lại đè mặt cô vào, cười cực kỳ khoái trá. “Em có biết em làm chảy biết bao nhiêu là nước miếng trên ngực anh không, cô gái, anh bắt đầu ghét bỏ em rồi, làm sao đây?”
An Noãn bực bội hừ một tiếng rồi cắn mạnh một phát xuống ngực anh, Lâm Dịch Xuyên bị đau đến mức kêu oai oái.
“Cái người phụ nữ bạo lực này, có thể dịu dàng một chút được không?”
“Vậy anh còn ghét bỏ em không?”
Anh bất đắc dĩ xoa lên đầu cô, “Em không ghét bỏ anh, anh đã cảm ơn trời đất lắm rồi, nào có nỡ ghét bỏ em.”
Sau đó Hứa Vĩ Thần đưa hai người họ đến sân bay, An Noãn đương nhiên cũng đi theo cùng.
Suốt đường đi, Tảo Tảo đều ngoan ngoãn ngồi yên, không nói một tiếng nào.
Hứa Vĩ Thần thấy lạ nên chọc nó, “Tảo Tảo, có phải đang luyến tiếc chú không? Làm sao mà không vui chút nào vậy?” Tảo Tảo quay mặt liếc ra ngoài cửa sổ, nó giận hờn nói, “Mẹ không thương con nữa rồi.”
An Noãn giật mình, ôm thằng nhóc lên đùi mình dỗ nó, “Làm sao mẹ không thương con được.”
“Tối hôm qua mẹ không ôm con ngủ, mẹ ôm lão Lâm ngủ, vứt con một mình trong góc giường.”
Hứa Vĩ Thần cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474653/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.