Lâm Dịch Xuyên thấy vẻ mặt cô hốt hoảng như vậy, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Cánh tay lớn kéo cô ôm vào trong ngực, giọng nói ồ ồ thở gấp nói, “Được rồi được rồi, bộ dạng không sợ chết của em khiến anh trở thành kẻ phạm tội cưỡng bức mất thôi.”
Cô cau mày, “Anh chắc chứ, thật sự không cần sao?”
“Em xác định, em thật sự muốn cho à?”
An Noãn cuộn tay thành nắm đấm, không thương xót đấm vào ngực anh.
“Em ghét cái bộ dạng gấp gáp của anh tối qua, cứ như thể anh ở với em chỉ vì chuyện đó thôi vậy.”
Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ ôm cô, than thở nói, “Sau này cho dù anh có bị nghẹn chết cũng sẽ không ép buộc em nữa. Tối hôm qua, phản ứng của em suýt nữa đã làm anh tức đến mức hộc máu mà chết rồi. Anh thật sự không hiểu ở ngoài nhiều phụ nữ tốt như vậy, Lâm Dịch Xuyên anh làm sao lại tốn nhiều công sức với em đến thế nữa?”
“Tối hôm qua xin lỗi anh.” An Noãn dựa vào trong lòng anh, giọng cô nhỏ đến mức chỉ có cô mới nghe được.
Lâm Dịch Xuyên còn có thể nói gì nữa, có thể là do anh đã gấp gáp quá rồi.
“An Noãn, anh nghĩ cả một đêm, thật sự anh đã nghĩ thông rồi, nhìn thái độ của em tối qua, ít nhất có thể chứng minh anh không nhìn nhầm người, em không phải là người phụ nữ tùy tiện. Sau này anh sẽ biểu hiện xuất sắc hơn, để cho cả trái tim em cũng có thể chấp nhận anh, tin tưởng anh, hoàn toàn giao tất cả của mình cho anh.”
An Noãn đưa Tảo Tảo đến công viên trò chơi cực lớn của Bắc Kinh, đặc sắc của Trung Quốc, người chơi náo nhiệt, cậu bé chơi vô cùng hăng hái.
Hôm nay Lâm Dịch Xuyên lại không như thường ngày, anh rất phối hợp cùng đưa Tảo Tảo đi chơi rất nhiều trò chơi mạo hiểm, đầy tính kích thích, tình cảm giữa hai cha con ngày càng phát triển. Chơi cả một ngày, Tảo Tảo không nhịn được liền đổi cách gọi anh là “ba”.
Một nhà ba người dự định đi ăn lâu, vì Tảo Tảo còn chưa được ăn lẩu Trung Quốc bao giờ.
Nhưng đến lúc chuẩn bị đi An Noãn lại nhận được điện thoại của Mạc Thị, bên thi công có một số vấn đề muốn cùng nhà thiết kế chính trao đổi về hạng mục khách sạn đó. Lần trước An Noãn vì chuyện của nhà họ Thẩm mà sai hẹn, lần này cô không thể từ chối được.
Cô nhìn Lâm Dịch Xuyên nói xin lỗi, ngài Lâm lại cực kỳ khó chịu.
“Em sẽ cố hết sức trở về sớm đi với hai ba con, đừng tức giận được không?”
Lâm Dịch Xuyên không nói chuyện. “Lâm Dịch Xuyên, bây giờ anh biết rồi đó, trước đây anh còn không phải là lúc nào cũng có tiệc xã giao, không có thời gian ở bên Tảo Tảo sao?” Lâm Dịch Xuyên liếc có một cái, bực dọc hừ nói, “Em tự mình đã nói với Tảo Tảo đi, xem xem nó sẽ thất vọng như thế nào.”
An Noãn mím môi, nhỏ nhẹ cầu xin anh, “Anh giúp em đưa Tảo Tảo đi ăn đi, em mời.”
Lâm Dịch Xuyên tắc lên gõ lên trán cô một cái.
An Noãn kéo tay anh làm nũng, “Được rồi, đừng tức nữa mà, em cũng không muốn khiến Tảo Tảo thất vọng, hay là ngày mai hai người ở lại một ngày nữa, chúng ta một nhà ba người lại vui vẻ chơi thêm một ngày.” Cái từ một nhà ba người này đối với Lâm Dịch Xuyên mà nói rất có tác dụng. “Được rồi, em đi đi, anh với Tảo Tảo sẽ đi ăn lẩu, nếu em xong rồi thì ghé qua.”
“Ngày mai ở lại thêm một ngày nhé?” Lâm Dịch Xuyên khó chịu nói, “Trụ sở chính có một cuộc họp rất quan trọng, không thể vắng mặt được. Cho nên ngày mai bắt buộc phải trở về.”
An Noãn bĩu môi, trong lòng hơi buồn.
Từ trước giờ ba người vẫn luôn ở bên nhau, bây giờ lại phải sống cuộc sống xa cách như vậy, có lúc An Noãn nằm trên giường suy nghĩ, cô trả cái giá như vậy liệu có đáng không? An Noãn đưa Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo đến quán lẩu rồi lại lái xe đi đến khách sạn. Người đã ngồi đây một bàn tròn, có lẽ An Noãn là người cuối cùng trong bàn rồi.
Tầm mắt cô quét qua một lượt, không thấy Mạc Trọng Huy, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm. An Noãn đã quen thuộc với quản lý cấp cao của Mạc Thị rồi, bên thi công cũng rất khách sáo, mọi người vừa ăn vừa bàn chuyện công việc, trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Chỉ có An Noãn vẫn luôn nghĩ đến hai cha con họ, thỉnh thoảng lại trộm xem đồng hồ. Trong lúc cô chuẩn bị tìm một cái cớ để rời khỏi bữa tiệc, cửa gian phòng đột nhiên bị đẩy ra, Mạc Trọng Huy và Trương Húc cùng nhau bước vào. Mọi người rối rít đứng dậy, mỗi lần Mạc Trọng Huy tới đều dẫn đến bầu không khí nghiêm trọng, người nào cũng cúi đầu khom lưng vâng vâng dạ dạ.
Trương Húc nhìn mọi người nói, “Mọi người không cần phải khách sáo như vậy đâu, ngài Mạc vừa mới dự xong một bữa tiệc, vừa hay vẫn còn thời gian nên qua đây xem mọi người thế nào. Ngài Mạc rất xem trọng hạng mục này, mọi người đã vất vả rồi.”
Một vị quản lý ngồi bên cạnh An Noãn nhường lại chỗ ngồi của anh ta cho Mạc Trọng Huy.
An Noãn ngồi bên cạnh Mạc Trọng Huy thấp thỏm như đang ngồi trên đống lửa. Trong bữa tiệc không biết có vị quản lý nào đã uống say, đột nhiên không sợ chết nói một câu, “Ngài Mạc, ngài và cô An ngồi cạnh nhau nhìn thế nào cũng rất xứng đôi.”
Tất cả mọi người đều trợn mắt kinh ngạc, tin tức Mạc Trọng Huy đính hôn không có ai không biết, nhưng mà vợ chưa cưới của hắn là một cô gái con nhà giàu ở Hồng Kông không phải họ An.
Trong chốc lát bầu không khí vô cùng kỳ lạ, An Noãn mím môi, nhẹ nhàng nói, “Tổng thanh tra Dương thật là biết nói đùa, cũng may vợ chưa cưới của ngài Mạc không có ở đây, nếu không thì thật sự sẽ hiểu lầm giữa tôi và ngài Mạc có chuyện gì rồi.”
Mọi người cũng phối hợp sôi nổi, người nào cũng đều nói, “Lão Dương, ông uống say rồi.” “Tôi không say, ngài Mạc và cô An rõ ràng là trai tài gái sắc mà.”
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn sắc mặt của Mạc Trọng Huy, trong khi Mạc Trọng Huy lại bình tĩnh khác thường.
Có người kéo lão Dương đi, bầu không khí mới được làm dịu lại.
An Noãn không chịu nổi việc Mạc Trọng Huy ngồi bên cạnh cô không nói một tiếng nào, cô đứng dậy nói xin lỗi, “Mọi người, tôi có chút việc thứ lỗi không ở lại được, hôm khác tôi làm chủ, nhận lỗi với các vị sau nhé.”
“Ngài Mạc vừa mới đến, sao cô lại phải đi rồi? Hay là thế này đi, nếu ngài Mạc đồng ý thì tất nhiên chúng tôi không có ý kiến gì nữa hết.”
An Noãn cắn môi, rót cho mình một ly rượu đế, quay sang Mạc Trọng Huy, “Ngài Mạc, thật sự rất xin lỗi, nếu như không phải việc gấp, tôi chắc chắn sẽ không rời đi trước như vậy, mong anh đừng trách. Ly rượu này coi như là nhận lỗi, tôi uống ly này, anh cứ thoải mái.”
An Noãn nâng ly lên định uống cạn thì Mạc Trọng Huy đột nhiên nắm tay cô lại.
Lòng bàn tay hắn rất lạnh, không có chút độ ẩm nào. Mạc Trọng Huy đứng dậy, không ngờ lại nhìn thấy vết hôn vẫn còn tươi mới trên cổ cô.
Tay hắn dùng sức làm An Noãn bị đau.
“Ngài Mạc.” Cô giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay đó, Mạc Trọng Huy lại nắm càng lúc càng chặt hơn. Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều nhìn vào cổ cô, đôi mắt u ám nhíu lại. Tất cả những người khác đều không dám thở mạnh, ngay cả hít thở cũng trở nên dè dặt. “Em cho rằng em uống được vài ly rượu là trở thành người phụ nữ mạnh mẽ sao? Em cho rằng em cố gắng cười một cái thì tất cả đàn ông đều sẽ nể mặt em sao?” An Noãn không biết cơn giận của hắn do đâu mà có, cô tự thấy mình vẫn luôn rất cẩn thận, không hề chọc tới hắn.
“Ngài Mạc, anh uống say rồi?” Cô nhẹ giọng nhắc nhở.
Tiếng gọi “ngài Mạc” xa cách đó đã hoàn toàn chọc giận Mạc Trọng Huy, một tay hắn nắm lấy cằm cô, không màng những ánh mắt nóng rực của tất cả mọi người ở đây, hắn gầm lên giận dữ, “Đi rồi tại sao lại muốn trở về? Em có giỏi thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi, đừng có mang theo hơi thở, mùi hương của người đàn ông khác xuất hiện trước mặt tôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]