An Noãn ấn vào mi tâm, Thường Tử Phi thật là ngốc, tới nước này rồi mà anh còn thích khua môi múa
mép cho sướng miệng, đúng là cái miệng hại cái thân mà. “Cô An, tính ngài Mạc rất nóng nảy, ngài ấy không bao giờ chịu được đả kích, cô đả kích ngài ấy bằng chuyện đó, ngài ấy không làm gì được cô, nhưng Thường Tử Phi nói như vậy thì anh ta tới số rồi.”
“Trợ lý Trương, anh đúng là tiếp tay cho giặc, anh ở bên Mạc Trọng Huy, đã làm bao nhiêu chuyện phạm pháp rồi? Các người ra tay ác độc đến mức nào, chân Thường Tử Phi có nặng lắm không?” Trương Húc cúi đầu nói: “Chúng tôi ra tay rất nhẹ, chỉ gãy xương thôi, qua vài ngày là có thể xuất viện rồi, toàn bộ tiền thuốc men đều do Thiên Đường chi trả.”
An Noãn tức đến nỗi nghẹn lời.
“Cô An, nếu có thật sự muốn Thường Tử Phi được yên ổn thì sau này cô đừng nhắc tới Thường Tử Phi trước mặt ngài Mạc nữa. Nếu cô đối xử tốt với ngài Mạc một chút thì Thường Tử Phi đã không phải chịu tội như thế này. Ngày nào cô cũng lạnh nhạt với ngài Mạc, lần nào gặp cũng chỉ trơ mắt nhìn, lửa giận trong lòng ngài Mạc không có lối thoát, cho nên chỉ có thể trút giận vào người khác được thôi.”
“Thêm nữa, cô An, cô cũng đừng có đay đi đay lại trước mặt ngài Mạc rằng đứa bé này là của Thường Tử Phi, đó là điều làm ngài Mạc khó chịu nhất. Ngài Mạc có thể chấp nhận đứa bé đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474609/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.