“An Noãn, không phải em vẫn còn giận anh chứ, giận anh kết hôn với Giang Thiến Nhu?”
An Noãn khó chịu liếc anh một cái, hừ nói, “Anh kết hôn với ai liên quan gì đến tôi? Đó là tự do của anh, anh bớt tự mình đa tình đi.”
An Noãn mở cửa xe bước xuống. Thường Tử Phi cũng đuổi theo, một tay kéo cô lại.
“An Noãn, em nhìn vào mắt anh, em đang ghen đúng không? Trong lòng em vẫn còn có anh đúng không? Noãn Noãn, anh ly hôn với Giang Thiên Nhu, em cũng rời bỏ Mạc Trọng Huy có được không? Anh không muốn tài sản của nhà họ Giang nữa, anh chỉ cần em, thật đấy, anh phát hiện anh có cố gắng hơn nữa cũng không có cách nào ở bên cạnh Giang Thiến Nhu, nhìn cô ấy, trong đầu anh lại chỉ nghĩ đến em, tất cả đều là em.”
An Noãn đẩy mạnh anh ra, la mắng, “Thường Tử Phi, anh thật hèn hạ, anh đừng có làm tôi buồn nôn được không?”
“Noãn Noãn, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi! Chúng ta cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, làm lại từ đầu có được không?” Thường Tử Phi cưỡng ép ôm An Noãn vào lòng, anh ôm cô rất chặt, như thể muốn hòa tan cô vào trong cơ thể mình.
An Noãn liều mạng giãy giụa nhưng lại chẳng thể chống lại sức lực của anh.
“Anh Thường, xin anh buông cổ An ra.”
Giọng nói của Trương Húc lạnh lùng mà rõ ràng, đây rõ ràng là giọng điệu ra lệnh. Thường Tử Phi buông tay ra, ánh mắt khổ sở nhìn An Noãn, “Đi với anh có được không?” Khóe miệng An Noãn giương lên một độ cong, mỉa mai nói, “Thường Tử Phi, mọi thứ đều đã muộn rồi.” Nói xong An Noãn không hề nể tình quay người bước vào biệt thự. Đến phòng khách, An Noãn nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi trên sofa, dưới ánh đèn thủy tinh lập lòe là một gương mặt trắng bệch, hắn đang cầm một ly rượu vang, bàn tay nhẹ đong đưa. An Noãn không có ý định giải thích với hắn, định vòng qua hắn đi thẳng lên lầu. Mạc Trọng Huy đập cái ly xuống nền đất, ly thủy tinh vỡ phát ra âm thanh thanh thúy mà chói tai, hắn bước lên một bước nắm chặt cố tay An Noãn.
“Làm gì vậy? Uống say rồi phát điên à?” An Noãn bực dọc liếc hắn một cái.
Một tay Mạc Trọng Huy miết giữ lấy cằm cô, giọng nói lạnh bằng làm cô rùng mình. “Chạy đến nhà họ Thường làm gì? Vẫn muốn làm lại từ đầu với Thường Tử Phi sao?”
An Noãn đập lên tay hắn muốn gỡ ra, “Đau chết đi được! Tôi đến nhà họ Thường ăn bữa cơm, có đến mức anh phải thế không?”
“Ăn bữa cơm?” Hắn tức quá hóa cười, “Ăn bữa cơm đến nỗi đến tận cửa rồi mà không nỡ chia lìa hả?”
“Anh bị điên à? Ai không nỡ chia lìa? Mắt anh nhìn thấy sao, kỳ quặc!”
An Noãn bực bội chuẩn bị lên lầu, Mạc Trọng Huy túm giữ cánh tay cô lại, cô dùng sức vùng ra, lại không cẩn thận trượt ngã xuống đất, bàn tay ấn trúng mảnh vỡ pha lê trên sàn, máu tươi lập tức trào ra.
“Mạc Trọng Huy, anh hài lòng chưa, đau lắm đấy!”
Nét mặt Mạc Trọng Huy vốn lạnh bằng lập tức bị thay thế bằng vẻ mặt đau lòng, hắn bề ngang cô lên, bước nhanh lên lầu.
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhanh chóng tìm hộp cứu thương, cẩn thận gắp mảnh thủy tinh bị găm trên tay cô ra rồi bôi thuốc lên.
“Giờ thì biết xót rồi hả?” An Noãn nhịn không được giơ tay ra vuốt lên mi tâm đang cau chặt lại của hắn. Mạc Trọng Huy mím môi, đau lòng giúp cô bôi thuốc.
“Được rồi được rồi, thật sự cũng không đau đến thế đâu, anh đừng để trong lòng.” An Noãn rút tay mình ra, thương yêu sờ hắn giống như sờ một chú cún. “Đừng có động đậy lung tung.” Cái tên này cứ thích làm quá lên, vết thương nhỏ xíu vậy mà cũng lấy bằng gạc bằng lại cho cô.
“Không đến mức như vậy chứ? Vết thương nhỏ thôi, anh bằng lại như vậy, không dễ làm việc đâu.” Mạc Trọng Huy nghiêm túc trả lời, “Anh tắm cho em, đút em ăn cơm, còn cái gì em không thể làm, anh làm giúp em.” An Noãn lè lưỡi cười nói, “Anh cố ý phải không, thật là biến thái.” Tối hôm đó Mạc Trọng Huy ôm cô ngủ, trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói của hắn đầy sức hút, chua xót nói, “Sau này không được gặp Thường Tử Phi nữa.” “Anh cho rằng tôi muốn gặp anh ta sao?”
“Vậy em còn chạy đến nhà họ Thường làm gì?” An Noãn bĩu môi, “Tôi không thể nào giải thích với anh được, nói chung là anh yên tâm, cho dù tôi có yêu anh ấy đến mức nào đi nữa cũng sẽ không ở bên anh ấy đâu.”
“Không cho phép em yêu cậu ta.” Hắn cứng rắn nói.
An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười. “Tôi không yêu ai cả, vậy là được chứ gì.”
Mạc Trọng Huy phủ người qua hôn lên má cô, “Không được, em chỉ có thể yêu anh, nhất định phải yêu anh.” Đêm tối tuyệt đẹp, An Noãn cũng không nói những lời làm hắn tức giận nữa. Trái tim cô dường như cũng hơi mệt rồi. Sáng sớm An Noãn xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi trong nhà ăn đang uống sữa, an nhàn đọc báo. Cô thấy kỳ lạ nên lên tiếng trêu đùa, “ối, cà phê biến thành sữa rồi, hôm nay lại bày trò gì nữa đây?” Mạc Trọng Huy không thèm để ý đến sự trêu chọc của cô, hắn múc cho cô một bát cháo rồi đi hâm nóng sữa. “Này, thấy anh uống sữa, tôi thấy kỳ kỳ làm sao đó, anh không bị sốt đấy chứ?” An Noãn đưa tay qua định sờ thử trán hắn. “Đừng nghịch nữa, sữa sắp nguội rồi kìa, mau uống đi.” An Noãn ăn được mấy miếng, người làm đã bế lên một bát thuốc bắc. Cô vô thức cau mày, hỏi Mạc Trọng Huy, “Thuốc này có thể không uống không, đắng lắm.”
“Không được!” “Vậy một ngày uống một lần thôi được không?”
“Không được!”
An Noãn liếc hắn, lười phải trả giá nên ừng ực một hơi uống hết bát thuốc. Mạc Trọng Huy xoa lên trán cô coi như là khen cô. “Lát nữa tôi muốn ra ngoài một chút, La Hiểu Yến sắp xuất viện rồi.” Mạc Trọng Huy không hề phản đối, chỉ đề nghị, “Bảo trợ lý Trương lái xe đưa em đi.” An Noãn không từ chối, tay của cô bị băng thành như vậy, Mạc Trọng Huy chắc hẳn cũng sẽ không cho phép cô lái xe, hơn nữa xe của cô không biết đang ở đâu nữa. Nghĩ tới đây, cô nhịn không được hỏi, “Mạc Trọng Huy, xe của tôi thì sao, bao giờ mới sửa xong? Không có xe bất tiện lắm.” “Kỹ thuật lái xe của em thế này, sau này đừng lái xe nữa, muốn đi đâu thì bảo tài xế đưa đi.” “Chậc chậc, quả nhiên là đãi ngộ của tình nhân.” An Noãn tự giễu. An Noãn và Trương Húc đến bệnh viện, La Hiểu Yến đã thu dọn xong chuẩn bị rời đi, trông cô ta có vẻ không được vui cho lắm.
An Noãn tùy ý hỏi, “Giám đốc Phan đâu?”
La Hiểu Yến giả bộ mạnh mẽ cười một cái, nhàn nhạt nói, “Anh ấy có việc ở Thiên Đường, không có thời gian ghé qua, trợ lý của anh ấy có đến làm thủ tục xuất viện cho chị rồi.”
Nét mặt của La Hiểu Yến phảng phất nỗi cô đơn, An Noãn ôm lấy cô ta an ủi, “Em và Trương Húc đưa chị về nhà, đàn ông bọn họ lúc nào cũng lấy sự nghiệp làm trọng hết.” Trợ lý Trương lái xe đưa La Hiểu Yến về đến nhà, đã lâu không về nhà, trong căn hộ đâu đâu cũng bị nhiễm một lớp bụi. An Noãn tìm chỗ để La Hiểu Yến ngồi xuống, tự mình dọn dẹp vệ sinh cho cô ta. “Noãn Noãn, xin lỗi em, chắc trước giờ ngài Mạc không bao giờ bắt em phải làm việc nhà đâu nhỉ?” An Noãn bĩu môi, “Chị đừng nghĩ nhiều, em đã nhờ trợ lý Trương đi mua đồ ăn, chị nghỉ ngơi một lát là có thể ăn rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]