Tất cả mọi người trong nhà họ Thường dường như đều đã gom lại hết tất cả những gì tích góp được,
nhưng cũng chỉ lên được đến hơn năm trăm vạn, còn cách con số ba nghìn vạn rất xa. Bọn họ đem tất
cả hy vọng đặt trên người Giang Thiến Nhu. Thường Tử Phi đích thân đi cùng Giang Thiên Nhu đến nhà họ Giang một chuyến để Giang Thiến Nhu mở lời với ông cụ. Ông cụ Giang nghiêm túc nói, “Nhà họ Thường gặp khó khăn lớn như vậy, nhà họ Giang không thể ngồi không làm ngơ. Thiến Nhu, đến phòng làm việc với ông, ông nội có vài lời nói với cháu.”
Ông cụ Giang gọi một mình Giang Thiến Nhu vào phòng làm việc.
Giang Thiên Nhu không vui nói, “Ông nội, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt Tử Phi, ông cứ giấu giấu diếm diếm như vậy, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?”
“Nhà họ Giang chúng ta chỉ có thể cho mượn nhiều nhất là một nghìn vạn”
Ông cụ Giang nói xong, Giang Thiên Nhu dường như muốn nhảy dựng cả lên, “Ông nội, một nghìn vạn làm sao mà đủ? Bây giờ bọn cháu chỉ gom được đến năm trăm vạn, vẫn còn thiếu hai nghìn năm trăm vạn nữa.”
Ông cụ Giang nghiêm mặt lại, không vui nói, “Cháu cho nhà họ Giang ta là ngân hàng à, trong chốc lát có thể lấy nhiều tiền như vậy giao cho cháu sao, một nghìn vạn đã là khả năng lớn nhất của nhà ta rồi. Công ty chúng ta cũng cần phải vận hành, cũng cần phải giữ tiền vốn, ta không thể đem tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474562/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.