An Noãn cản một bác sĩ lại, run rẩy hỏi, “Bệnh nhân sao rồi? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” 11 Bác sĩ nhẹ nhàng vỗ vào vai cô, trịnh trọng nói, “Bệnh nhân tỉnh rồi, chúng tôi đi kiểm tra cho anh ta.”
An Noãn ngẩn ngơ ở đó vài giây, ngay sau đó thì cảm thấy vui mừng không thôi. Khi cô muốn xông vào phòng bệnh, Nghệ Tuệ đã đi ra chặn cô lại. “Dì Nghệ, cháu nghe nói Tử Phi tỉnh rồi, cho cháu vào thăm anh ấy đi.”
Nghệ Tuệ lạnh nhạt nói với vẻ mặt nghiêm túc, “An Noãn, cô đừng quên cô đã hứa với tôi những gì, chỉ cần Tử Phi tỉnh lại, cô sẽ mãi mãi biến mất trước mặt nó.”
An Noãn vừa khóc vừa cầu xin, “Dì à, dì để cháu vào trong gặp anh ấy một lần thôi, cháu còn rất nhiều điều muốn nói với anh ấy.”
“Thôi đi, không cần nói gì nữa. Tử Phi tỉnh rồi, hiện giờ tâm trạng nó rất ổn định, bác sĩ đang tiến hành kiểm tra cho nó, cô đừng đi vào ảnh hưởng tâm trạng của nó nữa. Từ bây giờ trở đi thực hiện nghĩa vụ của cô đi, trở về bên cạnh Mạc Trọng Huy. Tôi sẽ nói với Tử Phi, khoảng thời gian này cô chưa từng đến thăm nó.” “Dì Nghệ, đừng mà!” Nghệ Tuệ sầm mặt xuống, có chút tức giận nói, “An Noãn, lẽ nào cố định nuốt lời?” “Cháu không có, cháu chỉ muốn gặp Tử Phi lần cuối, cháu thật sự muốn nói chuyện với anh ấy.” “Mấy ngày nay cô đã nói nhiều rồi, đi đi, đừng để tôi thấy cô nữa.”
Nghê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474520/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.