“Điện thoại, điện thoại của tôi!” An Noãn tìm điện thoại ở khắp nơi.
Mạc Trọng Huy lạnh nhạt hỏi, “Tìm điện thoại làm gì?” “Tôi phải gọi điện thoại báo cảnh sát, tôi phải bảo cảnh sát bắt giữ Hà Tư Kỳ, là cô ta lái xe đâm tối. Thường Tử Phi đấy tôi ra nên mới bị cô ta đâm phải, cô ta cố ý giết người, tôi phải kiện cô ta ngồi tù!” Mạc Trọng Huy càng nhíu mày hơn, khẽ cất tiếng, “Em không có chứng cứ.” “Tôi chính là chứng cứ, nhân chứng!”
Thấy cô kích động như vậy, Mạc Trọng Huy chỉ nhẹ nhàng nói, “Không ai tin em đâu.” “Trên con đường đó còn có camera, chỉ cần bên phía cảnh sát đi điều tra, nhất định có thể tìm ra Hà Tư Kỳ.”
“Đoạn băng đó đã bị hủy rồi.”
An Noãn nhảy giật lên, cầm lấy cà vạt của Mạc Trọng Huy, hét lên, “Mạc Trọng Huy, lúc này rồi mà anh vẫn còn bao che cho cô ta! Đó là một sinh mạng, một người đang sống yên lành mà phải thành người thực vật! Hà Tư Kỳ phải có được sự trừng phạt thích đáng, anh không thể tiếp tục bao che cô ta như thế!”
Mạc Trọng Huy nhếch môi, khẽ đẩy cô ra, thấp giọng nói, “Anh không thể để con anh không có mẹ được.” Nước mắt An Noãn rơi lã chã, không có chuyện gì đau buồn hơn chuyện này nữa cả.
“Con của anh không thể mất đi mẹ, vậy còn tôi? Ai đền ba lại cho tôi? Ai đền còn lại cho mẹ của Thường Tử Phi, hai sinh mạng còn sống bị các người hại chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474518/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.