“Mạc Trọng Huy, anh còn không bằng cả chó lợn, buông tôi ra, đừng để tôi hận anh!”
“Em đã rất hận tôi rồi, tôi cũng chẳng sợ em hận thêm nữa đâu”
Đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, nôn hết toàn bộ lên ga giường.
Mạc Trọng Huy bỗng chốc bình tĩnh trở lại, vội vàng đỡ cô dậy, cởi trói cho cô. Tay của An Noãn được tự do, cô tát thẳng vào mặt hắn, gần như sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình.
“Dạ dày của em vẫn chưa khỏi sao? Để tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
An Noãn nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí, nghiến răng nói, “Mạc Trọng Huy, anh cút đi! Tôi không muốn gặp anh nữa!”
Mạc Trọng Huy than thở, “Quần áo của em bị bẩn rồi, đi tắm trước đi, tôi giúp em làm sạch chỗ này”
“Tôi bảo anh cút đi cơ mà!” Cô giận dữ hét to.
“An Noãn!”
“Đừng gọi tên tôi!”
Cuối cùng Mạc Trọng Huy cũng chịu rời đi, khi đi đến trước cửa, đột nhiên hắn dừng lại, nói với giọng điệu nghiêm túc, “An Noãn, tôi thật sự rất yêu em, vì em, chỉ cần là điều em muốn, em bảo tôi làm gì cũng được, thể xác và tâm hồn này đều trung thành với em”
Ngày hôm sau, Trương Húc nhìn thấy trên cổ ông chủ của mình có vết thương, không nhịn nổi bèn đứng một bên lén cười. Hà Tư Kỳ không thể làm nào khiến ngài Mạc thành ra như vậy, cậu ta nghĩ chắc chỉ có An Noãn mới có thể làm thế thôi.
“Ngài Mạc, có cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474502/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.