Thẩm Tuyết run rẩy nằm chống tay xuống sàn trong tủ kính. Cô cảm thấy cả người bắt đầu nóng ran giống như phát sốt, khắp người đều không có sức lực. Bị coi như một món hàng trao qua đổi lại, trong lòng cô lúc này là đủ mọi cảm xúc sợ hãi có, tủi thân có, đau lòng có, bất lực có, tuyệt vọng cũng có.
Thẩm Tuyết nhắm mắt lại, cô không dám nhìn xuống bên dưới. Những ánh mắt thèm thuồng, chiêm ngưỡng, tò mò, hứng thú đó đều đổ dồn lên người cô.
Có ai không? Có thể cứu cô trong lúc này. Lăng Trạch Hàn, chắc giờ này anh đang hạnh phúc lắm phải không? Ở bên người anh yêu,cùng cô ấy vui vui vẻ vẻ đúng không?
Tố Tố, cậu không thấy mình, cậu có đi tìm mình không?
Ba ơi, mẹ ơi có lẽ con sắp đi gặp hai người rồi.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô cũng rơi vào lòng người đàn ông đeo mặt nạ phía dưới. Nhìn cô khóc, anh đau lòng như ruột gan bị giằng xé.
Tuyết Nhi,cố chịu thêm chút nữa, anh đến rồi đây, anh sẽ cứu em ra ngoài.
Con số đấu giá cho cô gái trên sân khấu lúc này đã lên đến năm trăm triệu đô. Đối với một cô gái được xem như nô lệ bị bán đi thế này là giá vô cùng cao.
- Một tỷ đô.
Người giơ bảng hiệu lên chính là người đàn ông đeo mặt nạ bạc. Từ đầu đến cuối anh vẫn chăm chú nhìn cô gái không rời mắt.
Không gian rơi vào im lặng, có người còn hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang-tong-tai-tim-lai-vo-yeu/3437375/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.