Ở sofa, Hà Nhược Liên vệ sinh và băng bó vết thương ở bàn tay cho Dịch Kính Nam. Riêng hắn, vẫn cứ chăm chú say sưa nhìn ngắm, ánh mắt chưa dứt khỏi khuôn mặt của cô giây nào.
- Nhược Liên, anh xin lỗi!
Cô ngẩng mặt, nhìn hắn mỉm cười, nụ cười tỏa nắng thắp sáng và xua tan khoảng trời tăm tối trong lòng của hắn.
- Em nhớ anh dẻo miệng lắm mà, sao nãy giờ chỉ có một câu xin lỗi?
Dịch Kính Nam tiếp tục ôm cô vào lòng, quyến luyến không muốn tách rời lần nữa. Đột nhiên, hắn giật mình hốt hoảng, đôi mắt di chuyển xung quanh căn nhà, vội vàng hỏi:
- Mẹ đâu rồi Nhược Liên?
Hà Nhược Liên bật cười với dáng vẻ sợ sệt của hắn, trả lời:
- Sao lúc anh rủ em vào khách sạn không sợ như vậy đi.
- Mẹ đâu có biết...chúng ta vào phòng nhanh lên.
Nói xong, hắn ôm cả người của Hà Nhược Liên đứng dậy.
Cô trợn mắt, rõ ràng sợ hãi đến thế vậy mà vẫn bảo vào phòng.
- Kính Nam, anh không trở về nhà sao?
Như đụng phải vết thương lòng, động tác của hắn khựng lại rõ ràng, trong đáy mắt tràn trề thất vọng, lạnh nhạt thốt lên:
- Anh không.
Hà Nhược Liên kéo hắn ngồi xuống, nghiêm túc lên tiếng:
- Mẹ về quê, vài hôm nữa mới trở lên. Tối nay đã xảy ra chuyện gì vậy anh?
- Nhược Liên, anh thật lòng xin lỗi. Giá như em nói sớm, chúng ta không phải xa nhau lâu như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang-khac-vao-tim/2773535/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.