Thức dậy trong vòng tay ấm áp của Dịch Kính Nam, Hà Nhược Liên hạnh phúc ngập tràn, khuôn mặt tươi tắn sức sống vô biên, gửi gắm cho nhau một nụ hôn thắm thiết ở đôi môi vào buổi sáng tinh sương.
Chụt.
Dịch Kính Nam thực sự không muốn rời giường, chỉ muốn ôm ấp cô như thế mãi thôi, mỗi ngày thức dậy được nhìn thấy nhau như này cũng đủ hạnh phúc.
- Chúng ta vệ sinh cá nhân.
- Vâng.
Hà Nhược Liên ngồi dậy, búi gọn mái tóc và dùng chiếc kẹp cố định. Hắn bắt đầu giở thói gian manh, bật lên và ôm chầm lấy cô, dụi vào sau gáy hôn hít.
Lỡ làm cô đau, thế nên hiện tại cô sợ chuyện đó. Đêm qua dụ dỗ thế nào cũng chẳng thành công, dường như cô đang phạt hắn, nhưng hình phạt này đối với hắn quá nặng.
- Cứ thế này anh không sống thọ.
- Em không muốn!
Hà Nhược Liên nắm chặt bàn tay hư hỏng của Dịch Kính Nam giữ lại, cách một chiếc đầm ngủ, hắn cứ xoa xoa nắn nắn bầu ngực mềm mại của cô.
Ư.
- Anh nghe được tiếng rên rỉ, đúng không?
- Bỏ... ra!
Hà Nhược Liên quyết liệt gỡ bỏ bàn tay lưu manh của hắn, nhanh nhảu chạy khỏi chiếc giường, sau đó quay lại thè lưỡi chọc tức:
- Cho anh nhịn chết luôn.
Dịch Kính Nam tức tốc lật nhanh tấm chăn sang một bên, phóng về phía cô, lập tức túm lấy con mồi âu yếm.
- Xin mà, anh xin mà.
- Không cho!
Cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang-khac-vao-tim/2773533/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.