Nhớ đến ngày Ngôn Thanh Lãng đút xúc xích cho Trạch Tịnh Cơ ăn ở can-teen, cô đỏ mặt đi trên dãy hành lang dài thì nghe một vài nữ sinh nói chuyện:
" Ngôn Thanh Lãng đó, thật tốt số, người đẹp, tính cách thì hoà đồng, nhưng mà... mỗi khi có người tỏ tình cậu ấy lại làm ngơ, có phải hay không là đã có người trong lòng? "
" Nghe nói Thanh Lãng và Đại Phong rất thân nhau, cũng có thể 2 người đó là 1 cặp... ".
" Ơ... chào cô "
Các nữ sinh quay lại thì thấy Trạch Tịnh Cơ trầm mặc có vẻ đang suy nghĩ sâu xa việc gì, cô giật người ừm nhẹ một tiếng đáp lại xong đi với tâm trạng nặng nề.
< Em ấy trưởng thành rồi, có bạn trai cũng là chuyện sớm muộn, mình giữ vai trò giáo viên cũng phải cùng em ấy chia sẽ niềm vui chứ, tại sao mình lại nhói tim khi nghe tin đó? Cảm giác như mình muốn giữ em ấy là của riêng bản thân vậy >. Trạch Tịnh Cơ cúi đầu đi, chợt nghe tiếng gọi quen thuộc xoay người nhìn, sự buồn phiền đã tan biến, bất giác nở nụ cười tuơi nhìn người bước đến.
" Cô ơi? Tối nay chúng ta lại học nữa à? " Ngôn Thanh Lãng đưa vẻ mặt ngây thơ hỏi Trạch Tịnh Cơ.
" Ừm, hôm nay thứ 5 mà ".
< Đại Phong đâu? Sao em ấy không đi cùng với Thanh Lãng? > Trạch Tịnh Cơ lắc đầu buồn rầu, Ngôn Thanh Lãng nhìn thấy.
< Mình đâu có làm gì sai > - Ngôn Thanh Lãng bất mãn-ing.
" Cô bị gì à? Có cần em đưa cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cuoi-la-quan-he-co-tro/233973/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.