Theo vị trí Lục Tiệp đỗ xe, Hạ Giai Ngôn nghĩ chắc anh đã thấy mình từ trên xe một người đàn ông khác bước xuống. Cô đi về phía Lục Tiệp, vốn tưởng rằng anh sẽ hỏi người đàn ông kia là ai, không ngờ anh chỉ nói: "Xem ra tâm tình của em tốt lên không ít."
"Quả thật là rất tốt, ngày mai ba em có thể xuất viện rồi." Hạ Giai Ngôn trả lời.
Nghe thấy bố cô đã không còn gì đáng lo ngại, Lục Tiệp từ thâm tâm mỉm cười, hỏi cô: "Sao lại chỉ có mình em trở về, những người khác đâu?"
Nhớ lại dáng vẻ ân ái quất quýt si mê của bố mẹ, Hạ Giai Ngôn tức giận nói: "Bọn họ chê em chướng mắt, thế nên đuổi em về nhà."
Lục Tiệp cười cô: "Em đúng là một cái bóng đèn cao oát lớn, sao không chướng mắt chứ?"
Cùng anh huyên thuyên vài câu, Hạ Giai Ngôn mới nhớ đến hỏi: "Anh đến đây làm gì thế? "
"Tôi lo tâm tình em không tốt, không muốn ăn cơm, nên đặc biệt đến đây đón em đi kiếm gì ăn." Lục Tiệp nói, "Đêm nay em ăn cơm một mình, tôi cũng ăn cơm một mình, càng nên ăn cơm cùng nhau, vừa vặn cho có bạn."
"Hôm nay bác sĩ mới nói cho em biết, không nên thường xuyên ăn cơm bên ngoài, không tốt cho sức khỏe đâu." Hạ Giai Ngôn đáp lại.
Lục Tiệp cân nhắc nói: "Nếu không ăn bên ngoài thì tôi xuống bếp ra tay cho em thưởng thức thấy thế nào?"
"Sao? Em đây cần phải nếm thử mới được." Trong ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-tu-chay/2536478/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.