Trong xe tràn ngập mùi rượu, Hạ Giai Ngôn biết rõ Lục Tiệp ghét nhất mấy mùi này, vì vậy mở cửa sổ xe xuống.
Gió đêm thổi vào trong xe, cổ áo bị thổi bay chạm vào da Lục Tiệp. Mắt anh nhìn về phía trước, nhưng tay trái lại đưa xuống, đóng cửa sổ bên ghế phụ lại. Đầu Hạ Giai Ngôn giật giật, anh phát hiện tầm mắt của cô, mở miệng giải thích: “Gió lớn, thổi vào sẽ đau đầu.’
Hạ Giai Ngôn quay qua nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm thành phố được phủ lên bằng đèn rực rỡ làm mất đi màu sắc vốn có của nó, trong nháy mắt đèn bảng hiệu làm cho cô cảm thấy u ám.
Đoạn đường phía trước không bằng phẳng, chắc một trăm mét lại có mấy đoạn xóc. Ánh sáng buổi tối không đủ, ngược lại Lục Tiệp không phát hiện, chờ anh đi qua mấy chỗ xóc, muốn để tốc độ chậm dần đã không kịp rồi.
Cái đoạn xóc nảy kia làm cho dạ dày Hạ Giai Ngôn muốn đảo lộn, cô nhíu mày, thấp giọng nói: “Chậm một chút…”
Lục Tiệp không nói gì, nhưng theo lời cũng thả tốc độ xe chậm lại, vốn dĩ chỉ mất mười đến mười hai phút, anh lái trọn vẹn trong nửa tiếng.
Để xe dừng dưới tầng nhà trọ, Hạ Giai Ngôn vẫn mềm nhũn ngồi tại chỗ. Ý thức rất rõ ràng, nhưng cô cảm thấy mình không đủ sức lực, đành phải ngồi lại một chút.
Lục Tiệp cũng không giục cô, anh tiện tay mở một chút âm nhạc, sau đó tựa lưng ra sau cùng cô ngẩn người.
Trong đài truyền ra một rất nhiều bài tình ca nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/1701092/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.