Đồng Đồng vô cùng nhớ cuộc sống thoải mái lúc trước. Người của tập đoàn Lôi thị đã đến đâynhiều lần bắt bọn cô nhanh chóng rời khỏi nơi này, nói rằng nơi này lậptức phải động thổ khởi công.
Đồng Đồng không hiểu tại sao cứ nhất thiết phải xây dựng một khối kiến trúc trên mảnh đất xinh đẹp này.
Công ti Ông Lê đã bị phá sản, Đồng Đồng không biết là do nguyên nhân gì, ông Lê không chịu nói, hàng ngày ông Lê vẫn đi làm sớm, Đồng Đồng và emtrai cũng không biết công việc ông đang làm là gì.
Có điều bố mẹ vẫn cho cô và em trai cuộc sống giàu có không phải lo nghĩ, bố đi làm, mẹ đi tập thể dục thẩm mĩ.
Tuy công ty ông Lê đã phá sản nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn như trước, không hẳn là xa hoa nhưng cũng rất sung túc.
Đồng Đồng làm một công việc nhỏ, tiền lương không nhiều lắm nhưng là côngviệc cô thích, cô thích đàn piano, có thể là do ảnh hưởng của mẹ. Mẹ côlà một nghệ sĩ piano giỏi, cho nên Đồng Đồng từ đã bắt đầu học piano.
Đồng Đồng đang rảnh rỗi ở nhà thì nghe thấy chuông điện thoại, cô tiếp điệnthoại thì nghe thấy bên kia là một giọng nói, cô giật mình hô: “TuyếtMạn!”
Điện thoại bên kia là giọng Tuyết Mạn suy yếu mà vô lực: “Đồng Đồng , cậu vẫn ổn chứ?”
Đồng Đồng vội nói: “Tớ vẫn ổn, Tuyết Mạn cậu ở đâu, mau nói cho tớ biết, cậu có biết 2 bác lo lắng muốn chết không!”
Tuyết Mạn yếu ớt nói ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-co/1959819/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.