Bà Ôn Lam cho rằngĐồng Đồng nghĩ một đằng nói một nẻo nên thản nhiên nở một nụ cười nói:“Nếu không nhớ thì sẽ không phải đứng ở đây ngẩn người trông ngóng. “
Đồng Đồng sắc mặt hồng lên, tức giận đầy vẻ đáng yêu nói :” Bác không cầntrêu cười cháu”.Thế nhưng bà Ôn Lam đã nói đúng về nỗi nhớ mong của cô.
Trong lòng cô cứ nghĩ tới Lôi Dương, một loại tình cảm tương tư tự nhiên dấylên trong lòng cô,nhưng dù cho trong lòng cô có bao nhiêu khát vọng được nhìn thấy Lôi Dương thì một tháng nay, người cô mong mỏi cuối cùng vẫnkhông xuất hiện trước mặt cô.
Ôn Lam đến vỗ về Đồng Đồng hiền từnói: ”Bác trai sẽ chăm sóc cháu, bác có một chút việc phải đi rangoài,cháu có chuyện gì không? Cơm trưa bác đã làm rồi, chỉ cần hâm nóng lại một chút là được.”
Đồng Đồng chỉ cười, cầm lấy tay Ôn Lamnói: ”Bác có việc gấp thì cứ an tâm mà đi ạ, cháu không sao mà, cháu cóthể tự chăm sóc bản thân.”
Ôn Lam gật đầu nói:”Được,bác đi ra ngoài đây, nhớ phải bảo vệ mắt, không nên xem tivi, phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Vâng, cháu biết ạ!”Đồng Đồng gật gật đầu.
“Bác đi đây!” Ôn Lam vẫn có chút lo lắng chần chừ chưa đi.
Đồng Đồng vội nói trấn an:” Cháu đảm bảo không tivi, không đọc báo, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm trưa, nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Lời nói giúp bà Ôn Lam an tâm đi ra ngoài, lúc này bà mới chịu rời đi.
Đồng Đồng nhìn bóng dáng bà Ôn Lam rời đi, nụ cười trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-co/1959756/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.