Sáng hôm sau Cận Ngôn bị điện thoại đánh thức.
Tối hôm qua cậu ngủ trên sô pha, chiếc di động dưới thân cứ vang lên không ngừng.
Cậu nhắm hai mắt, đưa tay sờ soạng cả buổi, thật vất vả mới lôi được cái điện thoại từ dưới sô pha lên, cũng không có nhìn vào màn hình, cầm được điện thoại thì mơ mơ màng màng mà ‘alô’ một tiếng.
Giọng nói lạnh lùng của Lý Thư Ý từ phía bên kia truyền tới: “Còn chưa thức?”
Cận Ngôn đột nhiên ngồi bật dậy, ghế sô pha bị động tác của cậu làm cho run lên một chút, cậu có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa……”
Bây giờ đã gần giữa trưa, Lý Thư Ý đánh thức người ta dậy cũng không cảm thấy ngại, chỉ nói: “Thứ nhóc nhờ chú tìm đã tìm được rồi, có thời gian thì đến đây lấy đi, chú đang ở công ty.”
Cận Ngôn hào hứng mà a lên một tiếng, lại bị Lý Thư Ý mắng cho một câu, cậu mới ngại ngùng gãi gãi mặt nói: “Em biết rồi, cảm ơn chú Lý!”
“Thế thôi, tắt đây.”
“Đợi, đợi đã!”
“Hửm?” Lý Thư Ý mất kiên nhẫn mà hừ một tiếng, Cận Ngôn cũng không dám làm chậm trễ thời gian của anh, hỏi: “Chú Lý hôm nay chú có sắp xếp gì không, chú có muốn ra ngoài không?”
Lý Thư Ý nói: “Không có.”
Cận Ngôn nghiêm túc hỏi: “Chú Lý chú không gạt em đó chứ?”
“Không.”
Cận Ngôn nhíu đôi mày lại: “Thật sự không có sao?”
Lần này Lý Thư Ý quả thật quá lười để tâm đến cậu, mặc cho cậu lãi nhãi một mình, anh ngắt điện thoại.
Cận Ngôn vẫn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chung/214075/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.