Lúc Lý Thư Ý đến bệnh viện của Ngụy Trạch, miếng băng gạc trên tay đã ướt sũng máu.
Ngụy Trạch giúp anh xử lý vết thương lại lần nữa, một người luôn luôn điềm tĩnh như Ngụy Trạch bây giờ trên mặt toàn là lạnh lẽo: “Nếu anh không muốn sống nữa, thì cũng mặc kệ đi, không cần lãng phí thời gian tới tìm tôi nữa.”
Lý Thư Ý biết Ngụy Trạch là lo lắng cho mình, liền cười cười không nói lời nào.
Ngụy Trạch xem bộ dạng mặc kệ không để trong lòng của anh, xụ mặt tiếp tục giáo huấn, Lý Thư Ý không chịu được đối phương cứ cằn nhằn nhắc tới nhắc lui, cắt ngang lời của cậu nói: “Phó Oánh đâu rồi?”
Quả nhiên khi nhắc tới người mình yêu, khuôn mặt lạnh lẽo của bác sĩ Ngụy liền trở nên ấm áp như gió xuân: “Lát nữa cô ấy sẽ tới, vừa lúc hôm nay làm kiểm tra thai sản.”
Lý Thư Ý vừa nghe tin Phó Oánh sẽ tới đây sắc mặt chợt thay đổi. Nếu Phó Oánh biết anh bị thương, phản ứng sẽ còn đáng sợ hơn so với Ngụy Trạch, hơn nữa vị đại tiểu thư này còn đang mang thai, một chút sắc mặt của anh cũng không dám để cô ấy nhìn, lập tức thúc giục nói: “Cậu nhanh lên đi.”
Kết quả vừa mới dứt lời, cửa đã bị gõ vang lên hai tiếng, một âm thanh vô cùng điềm mỹ truyền đến: “Bác sĩ Ngụy, con của anh nhớ ba, cho nên em liền tới gặp anh đây!” Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lao tới chỗ Ngụy Trạch.
Ngụy Trạch bị dọa đến sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chung/214074/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.