Lời này làm Trịnh Vân Phàm sợ tới mức phanh gấp dừng ven đường.
"Cậu điên rồi à?!" Trịnh Vân Phàm tức giận không kiềm được, "Không được, tớ dẫn cậu đi, đừng lúc nào cũng muốn chết được không?"
Lý Tích Thần bình tĩnh quay đầu, "Đi đâu?"
Cô nói: "Hộ chiếu của tớ ở nhà, không ra được. Hơn nữa, tính cách của họ thế nào, cậu không rõ sao?"
Trịnh Vân Phàm im lặng vài giây.
"Quên đi." Lý Tích Thần cười có lệ, "Tớ thuận miệng nói thôi."
"Thần, cậu đừng..." Trịnh Vân Phàm muốn khuyên cô, lại phát hiện không thể khuyên được.
"Tớ thật sự không sao." Giọng Lý Tích Thần bình tĩnh, lại quay đầu nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, "Quen rồi."
Tuổi dậy thì nổi loạn, cũng từng vì đi học hí kịch mà bỏ nhà ra đi.
Ở trong phim truyền hình, bỏ nhà ra đi thì người nhà lòng nóng như lửa đốt, rồi dẫn tới kết quả ấm áp dịu dàng, nhưng trong hiện thực khi cô trình diễn màn bỏ nhà ra đi mới khiến cô tỉnh táo, cả đời này, từ sống đến chết, đều không có cách nào thoát khỏi bọn họ.
Khi đó dưới sự giúp đỡ của Trịnh Vân Phàm, cô đã tìm được một khách sạn, sau đó lại mất liên lạc với Trịnh Vân Phàm.
Trong những tuần sau đó, cô đã sống một cuộc sống lo lắng, mong đợi ba mẹ đến tìm cô và thỏa hiệp với cô như trên TV.
Người xưa không phải đã nói rồi sao, ba mẹ là yêu con cái nhất.
Nhưng trong một tuần đó, ba mẹ cô chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388315/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.