Cái ôm ngày hôm đó giống như một đoạn phim cũ.
Tình ý miên man nhưng mỗi người đều có tâm tư riêng.
Sau khi về đến nhà, Lý Tích Thần nằm sấp trên giường khóc, không biết là khóc vì ảo tưởng ngắn ngủi của mình, hay là khóc vì những ấm ức mà Lục Tư Việt phải chịu.
Đợi đến khi khóc mệt thì nhắm mắt lại ngủ, khi tỉnh dậy hai mắt đã sưng phù lên.
Cô không ngừng tự nhủ, Lục Tư Việt không phải cố ý lừa gạt cô, cũng không phải vì quan tâm đến bệnh nhân nên mới đối xử tốt với cô.
Nhưng tự nhủ như vậy cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Tâm lý mẫn cảm của cô luôn nghĩ về phương diện đó.
Nếu như không phải bởi vì từ ban đầu cô đã khác với người thường thì anh cũng sẽ không chú ý tới cô.
Anh đối với cô chỉ vì sự quan tâm của chủ nghĩa nhân đạo.
Nhưng sự quan tâm này quá chân thành, khiến cô vô tình hãm sâu.
Sau đó trong lúc tư vấn có nói chuyện với Kỳ Mân một lần, nhưng không có cải thiện nhiều.
Thậm chí sợ gặp mặt xấu hổ, Lý Tích Thần đã ba ngày không ra khỏi cửa.
Mà Lục Tư Việt cũng nhận ra, mỗi lần anh chỉ treo cơm tối trên cửa, gửi tin nhắn wechat cho cô, bảo cô nhớ lấy.
Trong ba ngày này ngược lại cô có tìm Dương Nhuế tán gẫu, nhưng cũng chỉ tán gẫu chuyện công việc.
Cô vùi đầu viết đại cương, lúc bận rộn thường sẽ không nhớ tới Lục Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388314/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.