"Lý do tôi ngồi ở đây là vì tôi tin rằng mọi người đều có thể trở nên tốt hơn. Tôi không thể đảm bảo với em rằng em chắc chắn sẽ ổn, điều đó rất giả dối. Nhưng tôi hứa, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp em, miễn là em muốn, em có thể thoát khỏi những cảm xúc tồi tệ này vào một ngày nào đó, có một giấc mơ thật đẹp."
Lúc Lý Tích Thần ngồi trên xe còn đang suy nghĩ câu trả lời của Kỳ Mân.
Giọng nói của bà rất thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến Lý Tích Thần trong nháy mắt cảm thấy mình nhất định sẽ tốt lên.
Chỉ cần cố gắng là có thể làm được.
Nhưng từ nhỏ đến lớn cô đã cố gắng rất nhiều chuyện, không có mấy chuyện làm được.
Trên đường dòng xe cộ qua lại như thoi đưa, thành phố này vẫn duy trì dáng vẻ bận rộn vốn có.
Cố Từ dừng ở giao lộ chờ đèn đỏ, tùy ý hỏi: "Tuần sau còn tới không?"
Lý Tích Thần nghĩ nghĩ, "Tới đi."
Trước khi rời đi, Kỳ Mân mỉm cười nói với cô: "Tích Tích, hôm nay rất vui được gặp cô, tuần sau chúng ta gặp lại."
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng đã hứa với bà ấy, không đến thì không được tốt cho lắm.
Cố Từ có được đáp án mong muốn, nụ cười trên mặt càng rõ ràng, "Vậy cậu cảm thấy bác sĩ tư vấn lần này thế nào?"
"Rất tốt." Lý Tích Thần chỉ có thể đánh giá như vậy.
Cố Từ vốn cũng không trông cậy cô có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388301/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.