Đêm khuya vắng lặng không ngủ được mà còn phải ở một mình là một điều rất cô đơn.
Nếu không có sự lựa chọn nào khác, phải cô đơn ngồi đó, thức cho đến khi thấy mệt mỏi và buồn ngủ rồi ngủ say thì cũng sẽ không cảm thấy gì.
Nhưng một khi còn có những sự lựa chọn khác, con người sẽ luôn hướng về bên náo nhiệt.
Thậm chí không cần quá náo nhiệt, có người ở bên cạnh thôi cũng đã đủ rồi.
Cho dù đối phương không nói chuyện, mà chỉ yên tĩnh ngồi ở đó.
Lục Tư Việt lần đầu tiên làm chuyện vượt quá giới hạn.
Nửa đêm nửa hôm, xách rượu gõ cửa nhà đối diện.
Không biết là do sợ cô đơn hay muốn ở cùng một không gian với cô.
Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy rằng hai người có thể chia sẻ sự cô đơn.
-
Cô gái nhỏ sống một mình nhà cửa cũng coi như sạch sẽ.
Cửa sổ khổng lồ trong phòng khách phản chiếu vầng trăng tròn, ánh sáng trong phòng khách mờ ảo.
TV là 42 inch, ghế sofa màu xanh nhạt bên cạnh có một ghế lười, bày trí một cách ngẫu nhiên, từ độ lún xuống của nó có thể nhìn ra nó thường được chủ nhân "yêu chiều".
Khăn trải bàn trên bàn trà cũng có màu xanh nhạt.
Tấm thảm cũng thế.
Gần cửa sổ sát đất đặt một chiếc bàn, màn hình máy tính vẫn còn sáng, là một trang Word trống.
Lục Tư Việt cao, lại đứng ngược sáng ở giữa phòng khách, anh thản nhiên mở miệng: "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388297/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.