Trong xe.
"Này quý ông kia ơi, ngài có thể nhìn đường được không? Đang lái xe mà nhìn lung tung, ngài khiến tôi sợ lắm đấy." gương mặt Chu Giai Giai đau khổ nhìn người đang lái xe bên cạnh.
"X..xin lỗi! Tại.. tại chị đẹ-- Em..em sẽ chú ý nhìn đường." Trần Tạ Dương mặt như trái cà chua quay phắt đầu lại nhìn đường, một người bình thường hoạt ngôn như nhóc mà trong ngày hôm nay không biết đã nói lắp bao lần.
Quay lại 30 phút trước.
"Người anh Tần nói đây ạ?" cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người thanh niên cao hơn cô cả một cái đầu, gương mặt non nớt kết hợp với biểu cảm bất ngờ, không thể tin.
"Nhìn..ngốc ghê." cô nói thế này đã được xem là nhẹ nhàng rồi. Thật sự nhìn cậu nhóc bây giờ trông rất ngốc, mắt chữ a mồm chữ o đứng đực một chỗ, bị ba người ở đây vây xem giống như đồ vật gì thú vị lắm.
"Nhóc này bình thường tăng động lắm, giờ không nói năng gì rồi cũng không động đậy làm anh thấy giống mấy bức tượng ngoài quảng trường ghê." Tần Yến Trì xoa xoa cằm.
"Mà cũng không đúng. Tượng quảng trường là tượng anh hùng, còn tượng này chưa gì đã gục trước idol rồi, quá phế." anh chậc chậc mấy tiếng.
"Cậu ấy tên gì vậy?" Chu Giai Giai dùng tay chọt chọt mặt cậu nhóc.
"Trần Tạ Dương, gần 20, em trai bạn anh."
"Xin chào." Chu Giai Giai lặp lại động tác giơ tay của Chu Phàm.
Trần Tạ Dương nhìn bàn tay thon dài nhỏ nhắn trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-ta-danh-cho-nhau/2931395/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.