"Em chắc chắn không cần ai đưa về chứ?" Chu Giai Giai khom người cho tầm mắt hai người chạm nhau.
Khanh Châu gật đầu không chút do dự.
"Mấy bé mèo- anh chị hãy chăm sóc chúng nhé?" cô bé vẫn là không yên tâm lắm mà rụt rè nhờ vả, trong suy nghĩ đơn thuần của cô bé tuy những người này đã giúp cô bé thì chắc không phải người xấu nhưng họ cũng mới chỉ tiếp xúc có một lúc thôi nên không ai biết được điều gì.
"Chắc chắn rồi!" cô cười xoa đầu cô bé.
"Bye bye." Chu Phàm cầm chân trước bé mèo cam vẫy vẫy.
"Meow~" không biết có phải bé mèo nghe hiểu hay không mà kêu lên một tiếng.
"Bye bye." cô bé cũng cười vẫy lại.
"Nhóc cũng phải tạm biệt cô bé chứ." Tần Yến Trì khó khăn lắm mới được bé mèo đen cho bế, phải là bé đen không còn sức phản kháng nên mới bị anh cưỡng chế ôm trên tay.
"Meow~" một tiếng đầy miễn cưỡng.
Một tiếng này đã làm mọi người xung quanh bật cười vui vẻ.
"Em đi trước đây ạ!" cô bé cúi đầu chào.
"Tạm biệt nhóc, hẹn gặp lại." Trần Tạ Dương sau khi nói câu này xong đã thu hút ánh nhìn mọi người, còn bị cô gõ một phát vào đầu.
"Người ta là con gái thùy mị mà em nói cái gì thế hả?" cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu nhóc.
"Em sai rồi, xin lỗi nhé em gái." lần này còn bị gõ đau hơn.
"Haha.., không sao đâu ạ." cô bé bật cười thích thú nhìn cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-ta-danh-cho-nhau/2931355/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.