Rột, rột từng tiếng vang lên.
"Anh à, em sắp không xong rồi." Chu Giai Giai ngậm ống hút, dùng ánh mắt cá chết nhìn Chu Phàm đang ngồi đối diện, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Đang còn nói nhiều như vậy thì chưa chết đâu." Chu Phàm không ngẩng đầu nói, tay cậu cầm nĩa xén một miếng bánh kem dâu đỏ tươi đưa lên miệng.
"Haa." cô uể oải chống cằm nhìn ly cà phê một trăm phần trăm ngọt của mình, cầm thìa khuấy khuấy nửa cốc còn lại cô ngẩn người. Tại sân bay hai người vừa hạ cánh, dòng người lui tới đông đúc. Người bắt chuyến bay đi hoặc về nhà rất nhiều, hai người cũng vừa xuống từ một trong những chuyến bay ấy, bây giờ đang ngồi trong một khu ăn uống chờ lần cất cánh tiếp theo. Xung quanh ồn ào tiếng nói chuyện, thậm chí ở góc nào đó còn có âm thanh nức nở của những người đưa đón thân nhân.
Cậu ăn hết miếng bánh rồi gõ bàn đánh thức đứa em gái đang ngơ ngẩn của mình vừa khuấy cà phê vừa ngắm nhìn xung quanh một cách không mục đích.
"Uống nhanh lên, sắp phải đi tiếp rồi." cậu ngẩng đầu nhìn màn hình chạy của sân bay, trên đấy chiếu thời gian của các chuyến bay hôm nay, mà chuyến tiếp theo họ sẽ đi là chuyến lúc mười một giờ. Tuy mới xuống không lâu, chưa được nghỉ ngơi nhiều nhưng phải lên chuyến tiếp theo để không lệch lộ trình.
"Anh à nghỉ chút đi, còn tận nửa tiếng." cô nghe thế thì xìu xuống, người mềm oặt dựa lưng vào ghế.
Nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-ta-danh-cho-nhau/2931326/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.