Nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa kính xe ô tô, từ sân bay đến trung tâm thành phố đông đúc, nhộn nhịp. Đi thêm tầm một tiếng, hai bên đường chỉ còn thưa thớt vài căn biệt thự, rẽ phải đi thêm một đoạn, một cánh cổng sắt kiểu gothic cao lớn đứng sừng sững giữa rừng xuất hiện. Chặng đường dài về nhà cứ ngỡ đến đây là xong nhưng khi đi qua cánh cổng được bảo vệ mở thì phải đi tiếp hơn một trăm mét nữa mới thấy căn biệt thự như lâu đài thu nhỏ. Hai bên đường là dải thực vật xanh thăm thẳm, bên trên đầy những bụi hoa hồng đỏ thắm, điểm lên dải thực vật này là một cây thông chiếm phân nữa diện tích mặt đất bên phải đường và tán của nó chặn hết những tia sáng yếu ớt của bình minh hôm nay.
Lâu đài cổ kính hiện lên, nó đứng giữa ranh giới của u ám do sương mù và u ám do bóng tối tán cây mang lại. Màu đỏ của hoa kết hợp với không khí u ám này tạo ra bức tranh đối lập vừa xinh đẹp lại vừa tà ác. Chiếc xe càng đến gần thì những thứ này càng được phóng đại, họ như những người tí hon lạc vào thế giới khổng lồ hoặc cũng có thể họ là những người bình thường lạc vào thế giới nơi mọi thứ được phóng đại.
"Dù em lớn lên ở đây nhưng vẫn không thể nào quen với kích thước này được." Chu Giai Giai mệt mỏi cảm khái.
"Khi chúng ta còn nhỏ nhìn mọi thứ còn lớn hơn." Chu Phàm dựa đầu vào cửa hướng nhìn lâu đài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-ta-danh-cho-nhau/2931322/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.