(Sau khi gặp được em, anh vẫn đang làm một chuyện, đó chính là cố gắng biến người anh yêu, trở thành người yêu anh.)
Lần đầu tiên Lệ Tử Xuyến ý thức được trong nhà có một người đàn ông thì tốt đến mức nào, anh có thể thông bồn cầu, có thể đổi bóng đèn, mất điện anh cũng có thể sửa...
Khi cô không vui, lúc mất mát, cũng có anh ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
“Ngoan Ngoãn, đưa bóng đèn cho anh.” Cố Khinh Châu đứng trên cái thang lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của cô.
“A.”
Cô vô thức đưa tay ra, cầm lấy bóng đèn vừa mới mua, nhưng trước lúc giao cho anh, bỗng nhiên ý thức được anh vừa gọi cô là gì.
Cố Khinh Châu thấy cô chậm chạp bất động, cúi đầu xuống hỏi: “Sao thế?”
Hiển nhiên, anh vẫn chưa ý thức được nhất thời chính anh đã thốt ra câu đó, hơn nữa còn khiến tâm trạng cô chập chờn.
Lệ Tử Xuyến vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì.”
Chỉ là lúc đưa bóng đèn cho anh, khóe miệng cắt giấu chút cười nhàn nhạt.
Biệt danh bị người khác gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng khi được Cố Khinh Châu gọi, cảm giác hoàn toàn khác biệt, thêm nhiều phần mập mờ và thân mật.
Rất nhanh, Cố Khinh Châu liền giải quyết hết toàn bộ vấn đề trong khoảng thời gian anh không có ở đây.
Rửa tay xong, anh trở lại phòng khách, Lệ Tử Xuyến đã pha xong trà đỏ.
Sau khi Cố Khinh Châu ngồi xuống, tư thế ngồi của Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-doc-nhat/2010114/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.