Mạc Duy Khiêm không ngờ là La Duyệt Kỳ sẽ chủ động đến tìm mình, càng không ngờ là cô chẳng những đến đây mà còn mang vẻ mặt dịu êm như thế.
“Đến đây lúc nào, sao không gọi cho anh?”
La Duyệt Kỳ bước đến ôm cánh tay Mạc Duy Khiêm, kéo hắn ngồi xuống sô pha: “Em đến đây lâu rồi nhưng sợ anh không mang theo điện thoại nên khôngcó gọi, cũng không để anh Đổng gọi, anh đi đâu vậy?”
Mạc Duy Khiêm không hiểu được La Duyệt Kỳ đang có ý gì nên chỉ có thể cẩnthận nói: “Lý Minh Hân gọi điện thoại cho anh, anh đến bệnh viện nói rõràng với cô ta, từ nay về sau ngoại trừ công việc cần thiết thì anh sẽkhông gặp cô ta nữa, anh biết cô ta đã nói mấy lời không hay với em, emđừng để ý nhé! Hôm nay em tới là có chuyện gì muốn nói với anh?”
La Duyệt Kỳ buông cánh tay Mạc Duy Khiêm ra, ngồi thằng người nói bằnggiọng điệu cực kỳ thành khẩn: “Em đến để giải thích với anh, hôm đó làem không đúng, em quá nóng nảy nên mới nói nhiều lời làm tổn thương anhnhư vậy, thật sự em hơi quá đáng. Anh đừng giận, tha thứ cho em có đượckhông? Thật ra ngày đó em cũng đang nói rõ ràng dứt khoát với Kim Đào,để sau này anh ấy đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, em và anh ấy đãchẳng có cơ hội để quay lại nữa. Nhưng mà năm năm tình cảm không phảinói quên là có thể quên, em cũng nhớ rất việc anh ấy từng tốt với em thế nào, cho nên mới ôm anh ấy khóc như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-bien/1542920/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.