Tôi phấn khởi quay trở về phòng, lúc nằm lên giường ngủ thì mãi mà hai mắt vẫn cứ tỉnh táo lạ thường. Nằm lăn lộn một hồi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ nên tôi cầm điện thoại chơi một lúc. Tôi phát hiện là giờ này Tuấn vẫn thức nên định nhắn tin nói chuyện với nó.
" Giờ này chưa ngủ hả Tuấn?"
Đáp lại tôi là nó xem tin nhắn và không Rep, tôi cũng nhắn thêm một câu nữa.
" Sao xem không rep vậy má :(("
" Buồn á"
" Dỗi"
Tuấn nhắn lại tôi vậy đấy, đúng 1 từ ngắn gọn.
" Không hết dỗi tao block mày đấy:)"
Tôi cũng dùng hết lòng chân thành của mình để dỗ Tuấn rồi đấy.
" Vâng vâng em hết dỗi rồi \=)))"
" Ngoan, sao mày chưa ngủ thế?"
" Nhớ Vân Anh ứ ngủ được"
" Sến vậy má nổi da gà rồi"
" Haha, đang suy nghĩ chút chuyện nên không ngủ được"
" Ngủ mới cao được chứ em trai "
" Chị Vân Anh à em cao hơn chị nhiều lắm rồi, thế sao chị không ngủ đi"
Cái này đúng là không thế phủ nhận được, tức thế chứ lại.
" Ngủ không được"
" Để tao hát ru cho nhá"
" Okok mà khéo lại tỉnh cả ngủ"
Nói rồi nó gửi tôi một đoạn ghi nó vừa hát vừa đàn, ủa mà nó học lúc nào tôi không biết nhỉ? Thôi kệ đi quan tâm làm gì.
" Bầu trời đêm không mây không sao
Trăng treo trên cao khi lòng anh vẫn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ban-hay-tinh-yeu/2909734/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.